Nỗi đau xót trong lòng, cớ sao luôn âm ỉ
28/07/2010
Mất ngủ là chuyện thường đối với anh, đêm qua anh ngủ rất muộn, nhưng chỉ vài tiếng sau anh đã tỉnh rồi. Mất vết thương hồi hôm qua đang lên da non khiến anh thấy ngưa ngứa khó chịu. Trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài cửa sổ có mấy ánh đuốc lập loè đang di chuyển từ xa tới. Anh nghiêng đầu lắng tai nghe, đó là giọng của Sơn Sơn và Cẩm Vương đang nói chuyện. Họ đang nói tới Lệ Tri, dạo gần đây nàng suy sụp, bỏ ăn, nhan sắc đi xuống. Anh chợt cảm thấy trong lòng đau xót vô cùng. Nỗi đau này còn gấp bội lần những vết thương trên da thịt.
Anh nằm đó suy nghĩ miên man cho đến khi nhóm tuần tra trở lại, mặt trời đã bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên. Thằng nhóc nằm bên cạnh anh cũng cựa mình tỉnh dậy.
- Ổn chứ? - Anh hỏi
- Ổn là sao ạ? - Mấy vết thương sao rồi?
- Cảm giác giống như chưa từng bị thương ấy ạ. - Thằng nhóc cười híp mắt trả lời anh
Anh khẽ cười:
- Vậy thì ra ngoài trình diện mọi người đi.
- Em vẫn muốn nằm! - Thằng nhóc trùm chăm kín đầu nói vọng ra
Anh bước xuống giường rồi nhẹ nhàng trả lời nó:
- Cứ nằm đấy nhé. Anh sẽ tìm Liễu Tâm hộ em.
Nói xong anh tự nghĩ "" Liệu chúng nó có phá phòng mình ra không nhỉ? ""
Anh bắt gặp Liễu Tâm ở gần nhà ăn, cô bé ngồi cùng Tử Hương và Lý Bảo, họ đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tinh-than/3802656/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.