Thai Nghén
27/03/2010
Ánh nắng của buổi sớm chiếu xiên qua những tán cây rậm rạm và khiến cho khuôn mặt Nhất Vũ sáng bừng lên. Thằng nhóc cựa mình quay sang một hướng khác , khuôn mặt nó nhăn nhó. Hẳn là thế, nằm nghiêng sẽ ảnh hưởng đến cái xương sườn bị gãy của nó. Anh còn chưa nghĩ xong thằng nhóc đã ngồi bật dậy kêu la.
- Ối a...
- Đau hả nhóc?- Giọng anh Bon vang lên
-Ơ! Anh!
-Ơ ơ cái gì? Còn đau không? - Đau chứ! Nhưng sao em lại ở đây? Anh cứu em lúc nào vậy?
- Tối qua! Mày bị chúng nó đánh cho ngất đi. Biết gì đâu.
- Nhà tù đó canh phòng kỹ lắm mà! Anh làm thế nào...
- Cai ngục là bạn thân của anh!
- Cai ngục á? Có phải cái anh cao cao, gầy gầy, có sẹo ngay má, tai thì sứt phải không?
Anh Bon không trả lời, chỉ gật đầu xác nhận.
- Nhìn cái anh đấy dữ dằn mà tốt ghê. Bọn kia đánh em tợn, nhưng anh ấy thì không hề. Rồi còn cãi nhau để bênh em - Nhất Vũ tiếp tục nói
- Thật à? Lạ đó! - Anh Bon tỏ vẻ ngạc nhiên - Có lẽ nó thấy em giống anh nên không nỡ.
- Anh ấy là thế nào với anh?
- Là bạn, là họ hàng xa. Xa lắm ấy. Cách nhau độ 6 đời.
- Xa thật!
- Anh và nó lớn lên cùng nhau. Và tư tưởng giống nhau. Nhưng sau này anh được đào tạo chuyên nghiệp. Nó thì đi hướng khác. Nên ít gặp nhau. Nhưng vẫn coi nhau như anh em.
- Vâng. Họ nhà mình ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tinh-than/3802655/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.