Ngày đầu năm mới luôn thật tĩnh lặng, không có không khí nô nức phấn khởi mà ngày tết mang đến. Cảm giác như cả khu ngõ nhỏ này đều rơi vào trạng thái cấm túc. Chẳng ai nỡ bước chân ra khỏi cổng nhà mình. Cũng chẳng ai đến nhà ai. Nhưng không phải vì họ không muốn đi mà tất cả đều xuất phát từ tục xông đất mang đến điều phước lành. Ai cũng mong muốn gặp may mắn trong cả năm sắp tới, người ta hay nói "Có kiêng có lành". Nên thật tâm không ai muốn phá vỡ phong tục này cả.
Tôi dậy từ sớm, thay bộ áo dài mà thầy mua. Ngắm mình trong gương, tôi dùng tay ép sát hai gò má ngăn chúng đang đỏ ửng lên. Vốn không nỡ mặc bộ đồ này nhưng tôi sợ làm thầy ấy thất vọng.
Khoảng chín rưỡi, mười giờ sáng. Nhà tôi mới bắt đầu đón những vị khách đầu tiên. Họ đều là những người họ hàng của nhà tôi. Không khí phải nói là thật vui tươi và náo nhiệt, khay bánh kẹo trên mặt bàn cũng vơi dần đi. Những đứa trẻ con họ hàng chạy nhảy đùa nghịch trong nhà. Trời hôm nay vẫn khá lạnh mà trên trán mấy đứa trẻ đó đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Tuy nhiên chúng vẫn rất vui vẻ bởi vì trên tay của chúng đều cầm bao lì xì đỏ mà mẹ tôi đã mừng tuổi.
Và tất nhiên là tôi cũng có, lý do duy nhất thúc đẩy tôi ra gặp họ hàng cũng là vì phong bao lì xì này.
"Tuyết năm nay học lớp mấy rồi?" Một người họ hàng bất ngờ chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/3648012/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.