Tối đó thầy nhắn tin hỏi thăm tôi nhưng mà tôi không có đủ dũng khí để trả lời. Tôi giữ sự im lặng đó, cả đêm không chợp mắt.
Trằn trọc suốt một đêm, tôi biết rõ thứ tình cảm đơn phương này của tôi vốn dĩ đã không có kết quả. Và tôi cũng biết với độ tuổi này của mình dù có nói ra chữ "yêu" thì cũng chỉ như một đứa trẻ con đang háo hức với trò chơi gia đình. Tôi đã mất cả một đêm để nghĩ rằng thứ tình cảm này đến một cách nhanh chóng thì sẽ có một lúc nào đó nó sẽ rời đi mà không cần một lời từ biệt. Nên mang theo sự chờ mong và hy vọng để tới trường, tôi đi qua sân trường nơi đông đúc nhộn nhịp nhất trường. Ngày hôm nay trời còn hửng nắng, tia nắng vàng ươm ấm áp xóa tan đi cái giá rét giữa mùa đông. Tuy rằng ngồi một chỗ sẽ hơi cóng người nhưng chỉ cần chạy nhảy ngoài sân một lúc thì mồ hôi ứa ra ướt đầy khuôn mặt.
Cái nắng này như đang nhắc nhở tôi rằng mùa xuân đang đến gần. Năm nào cũng vậy, mùa đông chờ mòn mỏi nhưng lại rời đi rất nhanh. Chỉ có mùa hè dài đăng đẳng, sự nóng nực oi bức qua vài tháng nữa lại đến. Nhưng đến lúc đó thì tôi cũng không còn ở lại ngôi trường này nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nảy sinh sự luyến tiếc.
Tôi nắm chặt hai bên dây đeo của cặp sách, dặn lòng không được có những suy nghĩ linh tinh. Lủi thủi đi lên lớp nhưng mà chỉ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/3510804/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.