Sau hai hôm, thầy đã quay lại đúng như trong tin nhắn. Lúc bắt gặp thầy với bộ dạng mệt mỏi thiếu sức sống. Trong đầu tôi khi đó ngay lập tức hiện lên dòng chữ "mình đã nghĩ sai rồi ư", tôi cứ tưởng lúc mà thầy quay lại đây sẽ là một người hoàn toàn khác. Tuy không thay đổi hoàn toàn nhưng ít ra không còn vướng bận gì nữa.
Thế nhưng trông thầy ấy bây giờ lại càng phiền não hơn. Vừa về là thầy để hành lý sang một bên và ngồi trên sofa ngả lưng ra đằng sau. Thầy không nói gì với tôi mà yên tĩnh nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.
"Thầy... không sao chứ ạ?" Tôi không muốn làm phiền thầy ấy nhưng tôi rất muốn biết lý do làm cho thầy trông mệt mỏi đến vậy.
"Tôi không sao." Khi trả lời tôi thầy vẫn nhắm nghiền đôi mắt.
"Thầy về nhà mình xảy ra chuyện gì ạ?"
"Đúng là có nhưng xin em đừng hỏi." Thầy bỗng mở mắt ra nghiêm túc nhìn tôi đang ngồi ở đối diện "Tôi không muốn nói dối em, càng không muốn chuyện của gia đình tôi ảnh hưởng đến em."
"Em... em lo cho thầy." Tôi nhắm chặt đôi mắt lại, hai bàn tay cũng theo thói mà đan chặt lại với nhau. Lúc này lời nói của tôi kiên định hơn bao giờ hết.
"Em nói gì?" Trong khoảng vài phút tôi không dám mở mắt ra, cho tới khi nghe được câu hỏi của thầy thì tôi mới khẽ mở mắt.
Thầy nhìn tôi với biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt, như thể lời tôi vừa nói ra nó lạ lẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/3325150/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.