Sáng hôm sau, trong lúc đang thay đồng phục. Tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của thầy, dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu "tôi sẽ về nhà trong hai ngày." Cuối cùng thầy ấy cũng đã quyết định rồi, hy vọng không có chuyện gì không vui xảy đến với thầy. Ít ra lần này thầy còn thông báo cho tôi một tiếng, nếu như lần trước thầy đột nhiên biến mất chắc tôi sẽ nghĩ thầy bỏ đi luôn rồi.
Ăn sáng xong, tôi lại đạp xe đạp đến trường. Và trong lúc đang lên lớp thì bắt gặp cô Khả Hân, tôi hơi bất ngờ. Vì tưởng đoàn thanh tra đã về từ lâu rồi.
Cô ấy đang đứng trước mặt ngăn cho tôi đi tiếp.
"Là em thuyết phục Khang về nhà à?" Cô Khả Hân ngay lập tức đặt câu hỏi với tôi, cô trông có vẻ rất vui.
"Dạ em cũng không chắc. Nhưng làm sao mà cô biết thế ạ?" Không chắc có phải là do lời nói của tôi đả động đến thầy hay không. Nhưng có lẽ vì vậy mà thầy mới bỗng nhiên về nhà.
"Bởi vì cô thấy em hình như là người thân cận nhất với cậu ấy, ngay cả khi đang trong đám tang bà nội cậu ấy cũng phải đọc tin nhắn xong rồi mới đi làm việc khác. Cô gặng hỏi thì cậu ấy mới nói người nói người nhắn tin là em. Có lẽ Khang luôn coi em là em gái trong nhà." Cô ấy dùng hai tay nắm lấy đôi bàn tay của tôi "Cô là bạn thân của cậu ấy mà còn thuyết phục mãi không được, không biết em làm cách nào để cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/3325149/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.