Sang đến tiết sau, tất cả mọi người đều mệt lả nằm ườn ra bàn. Ngay cả chép bài cũng lười chép nhưng đang trong lớp học không phải cứ muốn lười là được. Giáo viên của tiết này dạy môn Toán, là một giáo viên nghiêm khắc. Dù uể oải nhưng phần lớn các bạn đều cầm bút lên mà viết bài, còn phần nhỏ lại lười biếng cầm bút di chuyển qua lại giả bộ như đang chép.
Đến khi ra chơi thì mọi người mới được thả lỏng, do vẫn còn khát nước nên tôi đã xuống dưới để uống. Đi trên sân trường tôi vô tình bắt gặp liên đội trưởng, anh cầm bình nước hướng về phía phòng hội đồng mà đi. Anh ấy chắc là lấy nước để dành uống trong giờ. Tôi không gọi anh mà đi đằng sau muốn xem khi nào anh mới phát hiện ra. Nhưng anh ấy không dừng lại ở chỗ để nước uống mà lại đi thẳng vào trong, tôi tò mò nhìn theo. Thấy anh đang lấy nước mát trong bình nước nóng lạnh dành cho giáo viên, có lẽ đây là sự đặc cách của học sinh giỏi chăng.
Uống nước xong, tôi đứng bên ngoài đợi anh ấy. Thấy anh đi ra nhưng trên mặt anh lộ rõ biểu cảm không mấy vui vẻ.
Anh ấy nhìn thấy tôi liền mỉm cười đi tới.
"Em cũng đến uống nước à?"
"Hình như anh đang không vui?" Tôi không trả lời câu hỏi mà trực tiếp hỏi lại anh.
Anh lưỡng lự một chút rồi mới nói "Bây giờ anh đang rảnh em có muốn ra sân sau chơi không?"
"Vâng, cũng được." Tôi biết anh ấy muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983069/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.