Tôi và thầy trò chuyện thêm được vài ba câu thì trống vào lớp. Sau khi chào thầy, tôi vội vàng chạy về lớp. Thế nhưng trong lòng của tôi dường như vẫn luyến tiếc khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi và thầy đã từng tâm sự qua tin nhắn vô số chuyện trên trời dưới đất. Nhưng đây lại là lần đầu tôi ngồi đối mặt trò chuyện tâm sự với thầy, cảm xúc đương nhiên sẽ khác so với lúc nhắn tin. Và cho đến tận khi ngồi trong lớp học nghĩ lại chuyện vừa xảy ra thì trái tim của tôi vẫn đập liên hồi. Nó giống như có thứ gì đó đang nhảy nhót trong lồng ngực làm cho tôi bị nghẹt không thở nổi, tôi bất giác đặt tay lên lồng ngực mình. Như để trấn an trái tim hưng phấn đang nhảy nhót bên trong.
Tôi không biết cảm giác này gọi là gì, nó rất ít khi xuất hiện. Lần đầu tôi có cảm giác như vậy là khi tôi đang học lớp 7 và được một anh trai là bạn của một người thân chủ động bắt chuyện, trong khi mọi người đều xa lánh tôi vì ít nói thì anh ấy là người đầu tiên bắt chuyện với tôi, cười đùa với tôi. Mặc dù sau đó, tôi và anh không thân thiết hơn được bao nhiêu. Có lẽ anh ấy đã quên tôi từ lâu, cũng vì tôi rất ít cười và chỉ có những lúc anh hỏi thì tôi mới trả lời. Nhưng anh ấy lại mang đến cho tôi một kí ức khó quên. Hình ảnh của anh, nụ cười tỏa nắng đó tôi vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Vừa kết thúc tiết thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983058/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.