Anh ấy không chờ được còn muốn hỏi tiếp nhưng rất nhanh thầy đã lái xe đến, thầy ấy để xe ở gần đây nên lúc đi lấy cũng không mất nhiều thời gian.
Ngay lập tức tôi muốn rời khỏi chỗ đó, vừa đi vừa nói "Em về trước đây. Để lần khác em kể cho anh nha."
Do chân vẫn còn đau nên tôi bước đi không được dễ dàng, bước thấp bước cao. Hơi khó khăn để đi đến chỗ của thầy.
Trên đường về tôi vẫn luôn giữ im lặng không nói câu nào cho đến khi về tới nhà, bố mẹ thấy tôi cả người thương tích liền hỏi dồn dập không ngừng. Có thầy trả lời giúp nên tôi chỉ im lặng ngồi nghe thôi.
Bố mẹ tôi càng nghe càng tức giận, phải nói từ lúc đi học đến giờ tôi luôn bị bắt nạt nhưng chưa lần nào bị thương tích nhiều như lần này. Bố mẹ chỉ muốn ngay lập tức đi lên trường mắng vốn với thầy hiệu trưởng.
May thay còn có thầy ngăn cản, thầy ấy vừa giải thích vừa hứa sẽ giúp tôi đưa chuyện này lên ban giám hiệu nhà trường. Chỉ có như vậy thì bố mẹ mới tạm thời cho qua. Nhưng nếu mấy bạn nữ đó mà không bị phạt thì chắc chắn bố mẹ tôi sẽ không để yên. Cũng may có thầy chủ nhiệm bảo đảm nên lần này mẹ tôi không lên trường nữa, như mọi khi thì mẹ sẽ lên trường gặp giáo viên chủ nhiệm nói lý trước.
Hôm sau do không có xe nên tôi được thầy đưa đi học. Đến trường ai cũng nhìn tôi không rời mắt, vì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983052/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.