Chương trước
Chương sau
Cố Tây Châu và Hứa Phù Tang cùng nhìn sang, chỉ thấy Vãn Tri Ý vừa làm rơi ly rượu vang xuống đất, Hàn Tri Ngôn đang luống cuống rút giấy ăn đưa cho cô.

Vãn Tri Ý cầm giấy thấm vài giọt rượu bắn trên váy và gò má, khẽ cắn môi, nhìn trông chẳng có vẻ gì là bất thường.

Bất giác, Vãn Tri Ý ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt Cố Tây Châu.

Sâu thẳm, không đoán được tâm tư.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc hai mắt giao nhau, Cố Tây Châu chủ động nhìn sang hướng khác.

Vãn Tri Ý đứng lên, cầm lấy túi xách: “Anh Hàn, xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Hàn Tri Ngôn rất ga-lăng gật đầu: “Không sao, em đi đi.”

Vãn Tri Ý vội đứng dậy, trên đường đi không biết do vội hay gì cô còn va phải người khác, thế nhưng đối phương khi nhìn thấy cô lại chẳng nổi giận, trái lại còn ngoái đầu nhìn thêm vài lần.

Vào nhà vệ sinh, điều đầu tiên Vãn Tri Ý làm là kiểm tra phía sau váy, xác nhận không bị nhiễm bẩn, cô mới thở phào một hơi, rút trong ngăn bí mật của túi xách ra một miếng băng vệ sinh.

Chu kỳ kinh nguyệt của cô, không ngờ… lại đến vào lúc này.

Ban nãy bụng đã âm ỉ đau, sau đó mỗi lúc một gia tăng mới khiến cô không cầm vững ly rượu.

Sửa soạn xong, Vãn Tri Ý đi đến quầy lễ tân trước rồi mới quay lại thuyền. Lúc cô bước xuống thuyền, phát hiện Cố Tây Châu và Hứa Phù Tang đã không còn ở đó.

“Tri Ý, lát nữa em có muốn ra biển hóng gió không? Em còn chưa trả lời tôi đâu.”

Câu nói của Hàn Tri Ngôn kéo cô trở lại thực tại.

Vãn Tri Ý chưa vội trả lời, cô ngồi xuống ghế, đang nghĩ nên mở lời ra sao. Bỗng có một bóng người lao lên thuyền, nhanh thoăn thoắt cầm lấy ly rượu vang hất thẳng vào mặt cô. Vãn Tri Y đờ người ra vài giây, sau đó chớp mắt, nhìn qua những giọt rượu đỏ chảy trước hàng mi.

Hề Mộng Dao, chẳng biết giở thói điên khùng gì, lại xuất hiện ở đây và hất rượu vào mặt cô.

“Hề Mộng Dao, cô làm cái gì thế hả?” Hàn Tri Ngôn là người đầu tiên phản ứng lại, anh đứng lên chắn trước mặt Vãn Tri Ý. Hề Mộng Dao đứng đối diện với Hàn Tri Ngôn, trong tay còn cầm ly rượu rỗng.

“Vãn Tri Ý, tôi không ngờ dã tâm trèo cao của cô lại mạnh như vậy, săn không được con mồi A bèn đổi mục tiêu sang con mồi B.”

Theo lời đồn, mỗi cuộc tình của Hàn thiếu ngắn nhất cũng là 7 ngày, nhưng Hề Mộng Dao lại nhận được cuộc gọi chia tay và lệ phí chia tay vào ngay sau ngày thứ ba hẹn hò. Cô tìm người theo dõi Hàn Tri Ngôn mới biết anh ta hẹn người đẹp khác ăn cơm ở đây. Chỉ là, không ngờ người đẹp đó là Vãn Tri Ý – con thiên nga trắng kiêu kỳ từng bị Ôn Uyển và cô giẫm gãy cánh.

Thiên nga rớt bùn còn vọng tưởng bay lên cành cao lần nữa?



Đừng mơ!

“Bảo vệ đâu? Lôi cô ta ra ngoài!” Hàn Tri Ngôn phẫn nộ quát lên: “Lúc đầu tôi đã nói rõ dứt khoát chia tay, không được kiếm chuyện sao? Cô quên lời cảnh cáo của tôi rồi?”

Hề Mộng Dao bị lôi ra ngoài, nhìn cô ta biến mất sau cánh cửa tròn, Hàn Tri Ngôn mới hết giận, anh chỉnh lại cổ áo, xoay người xin lỗi Vãn Tri Ý:

“Tri Ý, tôi xin lỗi, tôi không biết cô ta lại điên đến mức đó. Tôi đảm bảo sẽ không có lần…”

“Không có lần sau nữa.” Vãn Tri Ý cắt ngang lời Hàn Tri Ngôn: “Anh Hàn, cảm ơn anh thời gian qua đã quan tâm đến tôi, nhưng tôi hẹn anh bữa tối này chủ yếu để bày tỏ thái độ của mình. Tôi không thích anh, vì vậy mong anh từ nay về sau đừng làm phiền tôi.”

Hàn Tri Ngôn ngớ người.

Kịch bản này có hơi lạ, lạ đến nỗi khiến anh trở tay không kịp.

Hẹn anh ăn tối không phải vì cảm động mà là muốn từ chối?

“Tri Ý, trước khi mở miệng em đã suy nghĩ kĩ chưa? Theo như tôi biết, tình cảnh hiện tại của em không hề lạc quan.”

Thiên kim lụi bại, gánh trên vai món nợ mấy tỷ, còn bị áp dụng quy tắc ngầm trong giới giải trí, vùi dập mãi chưa có cơ hội nổi tiếng.

“Ý của anh là, với tình cảnh của tôi hiện giờ, lựa chọn sáng suốt nhất là để anh bao nuôi, sau đó ký hợp đồng với công ty giải trí dưới trướng Hàn thị, một bước lên mây?” Giọng của Vãn Tri Ý vang lên đầy vẻ châm chọc, tựa như con nhím đang xù lông: “Anh Hàn, tôi biết anh theo đuổi tôi cũng chỉ vì ham muốn chinh phục của đàn ông, thực chất anh không hiểu về con người tôi, mà anh… cũng không phải gu của tôi.”

Hàn Tri Ngôn hiểu ra, nhưng anh cũng không nổi giận hay lật mặt, vẫn giữ một thái độ hết sức lịch sự, dù trong lòng cảm thấy có cục gì đó chặn ngay ngực. Anh đứng lên, phủi áo: “Em đã nói vậy thì chúng ta chẳng còn gì để trò chuyện tiếp nữa, tôi đi trước.”

“Không tiễn, anh Hàn.”

Hàn Tri Ngôn cầm lấy chìa khóa xe, dứt khoát bỏ về.

Lúc anh ra đến quầy lễ tân thanh toán mới biết Vãn Tri Ý đã thanh toán rồi.

Người phụ nữ này đầu óc có vấn đề à? Mời anh đến một nơi chi tiêu quá sức chi trả của bản thân không phải để hẹn hò mà để từ chối?

...****************...

Tiễn Hứa Phù Tang ra về xong, Cố Tây Châu quay lại thuyền lấy áo vest. Khi đến nơi, anh thấy chiếc thuyền đối diện đã không còn người, mà theo thói quen của Hàn Tri Ngôn, sau khi ăn chắc hẳn sẽ đến màn đặt phòng để vận động đốt ca-lo một phen.

Trong đáy mắt người đàn ông là một mảng u tối không nhìn thấu cảm xúc. Anh đứng im tại chỗ một lúc, sau đó khom người cầm lấy áo vest, bước lên khỏi thuyền.

Đúng lúc này, có một nhân viên phục vụ đi tới, cầm theo túi xách nữ, Cố Tây Châu vừa nhìn đã nhận ra là túi xách Vãn Tri Ý đeo lúc tới.



“Thưa anh, bạn gái của anh để lại thứ này, nói là giao cho anh.”

Cố Tây Châu không hề phủ nhận sự hiểu lầm của nhân viên phục vụ, chỉ hắng giọng hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

“Vị tiểu thư đó đã đến đình nghỉ mát ở hậu viện.”

“Người đàn ông đi cùng thì sao?”

“Tôi không rõ lắm, chỉ thấy vị khách đó ra về trước, còn bạn gái anh vẫn ngồi lại một lúc.”

Trả lời xong câu hỏi của Cố Tây Châu, nhân viên phục vụ cảm thấy mình bị lú, hoặc là bản thân mình đang chứng kiến một bộ phim cẩu huyết ngoài đời thực: Một cặp tình nhân, ông ăn chả bà ăn nem, hẹn người tình ở cùng một địa điểm, còn hai thuyền cạnh nhau O.O

Cố Tây Châu cầm lấy túi xách của Vãn Tri Ý, đi ra phía hậu viện.

Khi anh đến trước đình nghỉ mát, có một nhân viên đứng trực ở đó.

Thấy Cố Tây Châu bước đến, người đó lập tức liên tưởng đến mối quan hệ với cô gái đang ngồi trong đình nghỉ mát, bèn bước lên:

“Chào anh, anh là bạn trai của cô gái trong đình kia phải không?”

Cố Tây Châu không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Cô ấy ở đây bao lâu rồi?”

“Khoảng 10 phút rồi. Thưa anh, thứ cho tôi nhiều lời, tôi trông cô ấy không được khỏe lắm, nhưng cứ nhất quyết muốn ngồi đây. Phiền anh khuyên cô ấy quay về, ở đây gió to dễ cảm.”

Cố Tây Châu gật đầu với nhân viên phục vụ, người đó ngay lập tức tránh đi.

Anh nhìn Vãn Tri Ý đang đứng chân trần trên ghế, quay lưng về phía mình, rồi gọi:

“Vãn Tri Ý.”

Vãn Tri Ý mở mắt ra, nhìn về phía người đàn ông đang bước đến gần mình.

Cô xoay người, lập tức giang rộng hai tay, lao về phía trước.

Cố Tây Châu sải bước lớn, nhanh chóng đỡ được cô.

“Làm càn!” Anh khẽ quát, nếu chỉ chậm thêm một bước, e là Vãn Tri Ý sẽ ngã xuống đất.

Người phụ nữ này, thật liều lĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.