Sự xuất hiện của Vãn Tri Ý, trong tích tắc đã thu hút vô số ánh nhìn.
Vãn Tri Ý đẹp, một vẻ đẹp không hề dung tục, mà trái lại, bóng hồng yêu kiều, để lại ấn tượng khó phai.
Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Vãn Tri Ý đi lướt qua con thuyền của Cố Tây Châu, khi đến sát mép cầu bên kia, cô đặt tay lên bàn tay đang giơ ra của Hàn Tri Ngôn, tay còn lại giữ phần xẻ tà, thanh tao nhấc chân bước lên thuyền, ngồi vào bàn ăn.
“Anh Hàn, chào buổi tối.”
“Em đến rồi, Tri Ý.”
Vãn Tri Ý điềm đạm cười.
Cô cảm nhận được ánh mắt từ thuyền phía bên kia nhìn sang.
Cố Tây Châu đang nhìn cô, Hứa Phù Tang cũng vậy. Hai người họ, mỗi người mang một tâm tư riêng.
Vãn Tri Ý ý cười càng sâu hơn.
Cô giả vờ lơ đễnh ngắm xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt của Cố Tây Châu, còn tỏ ra hơi ngạc nhiên:
“Anh Cố, thật trùng hợp! Anh cũng đến đây… hẹn hò à?” Cuối câu, cô cố tình dừng lại vài giây, nhìn lướt sang Hứa Phù Tang.
“Tri Ý, mặc kệ cậu ta đi. Kia là vị hôn thê được chấm chọn của cậu ta, thiên kim Hứa thị, Hứa Phù Tang.”
“Hóa ra là Hứa tiểu thư, ngoài đời trông cô rất xinh đẹp.”
“Cô cũng rất xinh đẹp.”
Hứa Phù Tang đáp lại, trong lòng có một chút không thoải mái. Bởi vì cô cảm thấy, từ lúc Vãn Tri Ý xuất hiện, ánh mắt của Cố Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3644045/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.