Vãn Tri Ý đi một mạch về ký túc xá, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà leo lên giường ngủ bù luôn.
Cô là người lạnh lùng và tuyệt tình thế đó.
Vừa chợp mắt được một lúc, Thời Niếp Hoan nhắn tin đến:
“Tri Ý, nghe nói cậu bị ốm, đã đỡ chưa? Vậy ngày mai không đi leo núi nữa, hủy kèo, hủy kèo thôi.”
Vãn Tri Ý vội vàng nhắn lại: “Đã đỡ nhiều rồi, không cần hủy đâu.” Nhắn xong, cô chờ khoảng 5 phút sau mới bấm gửi tin nhắn đi. Sau đó lại nhắn tiếp một câu: “Ở mãi trong phòng bí bách lắm, coi như ra ngoài hít thở không khí.”
Thời Niếp Hoan nhắn lại luôn: “Vậy thì đổi hoạt động đi, ngày mai cậu tớ đi công tác rồi, tớ lấy thẻ hội viên của cậu, chúng ta đi chơi tennis nhé.”
Đi công tác sao?
“Tri Ý, cậu biết chơi tennis chứ?”
Nhiệt tình trong phút chốc biến mất sạch sẽ không còn gì, nhưng Vãn Tri Ý cũng không muốn phụ lại tấm lòng của Thời Niếp Hoan, vì thế cô vẫn trả lời: “Tớ biết, ngày mai thi không?”
Thời Niếp Hoan: “Thi! Thi luôn!”
Vãn Tri Ý ngủ một mạch đến khi có tiếng tin nhắn liên tục vang lên mới tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài đã tối đen. Người gửi tin nhắn đến là Thời Niếp Hoan.
“Tri Ý, cậu đang làm gì thế?”
“Tri Ý?”
“Tri Ý! Tri Ý!”
Vãn Tri Ý nhắn lại: “Thời tiểu thư, cậu rất rảnh hả?”
Thời Niếp Hoan trả lời trong tích tắc: “Đúng thế, đang đi ăn ngoài, bầu không khí thật ngột ngạt.”
Cô quan tâm hỏi han: “Sao thế?”
Lần này đối phương nhập tin nhắn rất lâu, có vẻ gõ nội dung rất dài. Vãn Tri Ý ngồi dậy cho tỉnh táo, kéo chăn lên ngang bụng, ôm điện thoại chờ tin nhắn.
“Hôm nay ông ngoại mời nhà họ Hứa ra ngoài ăn. Tớ kể cậu nghe, cậu của tớ là trai siêu siêu thẳng. Cậu xem tin tức chắc cũng biết tiểu thư nhà họ Hứa sắp thành mợ tương lai của tớ rồi đúng không? Cậu tớ ngồi cạnh người ta như tượng đá, hỏi gì đáp nấy, giữa bữa cơm có cuộc điện thoại gọi tới, lập tức bỏ đi xử lý công việc. Tớ nói cậu nghe, vẻ mặt Hứa Phù Tang… buồn cười lắm.”
Cố Tây Châu… lạnh lùng, thẳng thắn như vậy sao?
Vãn Tri Ý rất muốn cười, nhưng sau đó cô ngẫm nghĩ lại. Liên hôn thương mại đa phần đều là vợ chồng không có tình cảm gì, chỉ riêng thái độ của Cố Tây Châu với Hứa Phù Tang không đủ để ngăn chặn cuộc hôn nhân này.
Vãn Tri Ý: “Ồ, hành động quả thực rất phù hợp với cậu trẻ của cậu.”
Thời Niếp Hoan càng nói càng thấy thích Vãn Tri Ý, cả buổi cứ vừa ăn vừa bấm điện thoại cười khúc khích, đến cả lúc vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm vẫn còn ôm điện thoại bấm lách cách. Mãi cho đến khi Hứa Phù Tang xuất hiện cô mới cất điện thoại đi.
Hứa Phù Tang giống bố nhiều hơn nên diện mạo chỉ được coi là thanh tú, sức hút của cô đều đến từ cử chỉ, dáng đi và quần áo mặc trên người. Hứa Phù Tang để tóc đen thẳng, trang điểm và ăn mặc lịch sự theo phong cách tiểu thư đài các với áo sơ-mi buộc nơ màu kem, kết hợp với chân váy bó màu đen, chân đi giày cao gót phiên bản giới hạn của Chanel.
Lúc Thời Niếp Hoan nhìn thấy Hứa Phù Tang xuất hiện, cô ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị Phù Tang.”
Hứa Phù Tang nghe mẹ cô nói, ở nhà họ Thời, từ ông cụ đến Cố Tây Châu, ai nấy đều hết mực cưng chiều cô cháu gái này, bà dặn cô phải đặc biệt lưu tâm, lấy lòng Thời Niếp Hoan.
“Tiểu Hoan, chị nghe nói em tốt nghiệp Học viện Mỹ Thuật Úc đúng không? Vừa hay, em họ chị cho chị 2 tấm vé của buổi triển lãm nghệ thuật, ngày mai em có hứng thú đi xem cùng chị không?”
Lời của Hứa Phù Tang vừa hay chọc trúng chỗ đau của Thời Niếp Hoan, cô đúng là tốt nghiệp chuyên ngành Mỹ thuật, nhưng những thứ cô học chỉ toàn là cưỡi ngựa xem hoa, trường học cũng là một trường danh tiếng nhỏ ở Úc, bố mẹ cô dùng một món tiền lớn để ‘mua bằng’ cho cô.
Thời Niếp Hoan như mắc tóc trong họng: “Chị Phù Tang, tiếc là mai em hẹn bạn mất rồi.”
“Vậy à, tiếc quá, vậy hẹn em dịp khác vậy.”
Thời Niếp Hoan cười híp mắt: “Vâng.”
Trong lòng cô thầm nghĩ, hai tấm vé triển lãm này chắc là vị hôn phu của em họ Hứa Phù Tang đưa cho cô. Thời Niếp Hoan tuy không quan tâm lắm đến chuyện của người khác nhưng mấy năm trước cô có loáng thoáng nghe được tin vị hôn phu hiện tại của em họ Hứa Phù Tang vốn là vị hôn phu của em gái cùng cha khác mẹ với Hứa Phù Tang, sau đó chẳng biết thế nào lại bị cô em họ kia cướp mất.
Nói chung cô rất phản cảm với mấy kẻ thứ ba, tự nhiên cũng không ưa gì tấm vé dính dáng đến kẻ thứ ba.
Vãn Tri Ý đọc xong dòng tin nhắn của Thời Niếp Hoan, cô chau mày một hồi, sau đó gọi cho Trì Bích.
“A lô, Trì Bích, có thể điều tra giúp tớ xem khoảng 20 phút trước, từ nhà hàng Đỉnh Thái Phong, Cố Tây Châu đã đi đâu không?”
Trì Bích lập tức mắng mỏ Vãn Tri Ý liều mạng ngu dốt, nhưng cuối cùng vẫn nhờ vả bạn bè trong giới, có được tin tức.
“Anh ta về trụ sở tập đoàn Cố thị.”
Vãn Tri Ý gửi một emoji hình nụ hôn, sau đó vội vàng thay đồ, trang điểm nhẹ, bắt xe rời khỏi trường.
“Bác tài, phiền bác đỗ trước cửa tập đoàn Cố thị khoảng 100m giúp tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]