Vãn Tri Ý đi một mạch về ký túc xá, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà leo lên giường ngủ bù luôn.
Cô là người lạnh lùng và tuyệt tình thế đó.
Vừa chợp mắt được một lúc, Thời Niếp Hoan nhắn tin đến:
“Tri Ý, nghe nói cậu bị ốm, đã đỡ chưa? Vậy ngày mai không đi leo núi nữa, hủy kèo, hủy kèo thôi.”
Vãn Tri Ý vội vàng nhắn lại: “Đã đỡ nhiều rồi, không cần hủy đâu.” Nhắn xong, cô chờ khoảng 5 phút sau mới bấm gửi tin nhắn đi. Sau đó lại nhắn tiếp một câu: “Ở mãi trong phòng bí bách lắm, coi như ra ngoài hít thở không khí.”
Thời Niếp Hoan nhắn lại luôn: “Vậy thì đổi hoạt động đi, ngày mai cậu tớ đi công tác rồi, tớ lấy thẻ hội viên của cậu, chúng ta đi chơi tennis nhé.”
Đi công tác sao?
“Tri Ý, cậu biết chơi tennis chứ?”
Nhiệt tình trong phút chốc biến mất sạch sẽ không còn gì, nhưng Vãn Tri Ý cũng không muốn phụ lại tấm lòng của Thời Niếp Hoan, vì thế cô vẫn trả lời: “Tớ biết, ngày mai thi không?”
Thời Niếp Hoan: “Thi! Thi luôn!”
Vãn Tri Ý ngủ một mạch đến khi có tiếng tin nhắn liên tục vang lên mới tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài đã tối đen. Người gửi tin nhắn đến là Thời Niếp Hoan.
“Tri Ý, cậu đang làm gì thế?”
“Tri Ý?”
“Tri Ý! Tri Ý!”
Vãn Tri Ý nhắn lại: “Thời tiểu thư, cậu rất rảnh hả?”
Thời Niếp Hoan trả lời trong tích tắc: “Đúng thế, đang đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3644034/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.