Đường Nhị nhanh chóng ngẩng đầu, trong ánh mắt lấp lánh nước, sợ hãinhìn người đàn ông trước mặt một cái: "Không...em không cần tiền.."
Đối với màn nước mắt lâm li này người khác nhìn sẽ phải thương tiếc,Diệp Bành Đào ngược lại cười nhẹ vài tiếng, chậm rãi nói: "Đường tiểuthư, cô thấy Diệp Bành Đào tôi là loại đàn ông ngu xuẩn dễ lừa phảikhông?"
Đường Nhị hốt hoảng, áp lực càng lúc càng lớn, khiến cô đứng ngồikhông yên, Chu Tử Phong là ma quỷ, mà Diệp Bành Đào trước mặt cũng không phải hạng người thiện lương, phút bối rối ngắn ngủi trôi qua, cô ngẫmnghĩ cho rõ ràng, vai diễn này cũng không phải là không có dấu vết.
Diệp Bành Đào là ai, Đường Nhị cũng không phải quá rõ ràng, nhưngngày đó cô thấy tên công tử con cục trưởng cục văn hóa tôn sùng DiệpBành Đào như vậy, cũng có thể nhìn ra anh ta không phải vô danh tiểutốt, hơn nữa cậu út hắn là Lưu Thiếu Quân cũng là nhân vật tiếng tămlừng lẫy, có thủ đoạn, có quan hệ rộng, không phải người hời hợt gì, sovới Chu Tử Phong cũng tính là tương xứng, hơn nữa phía sau còn có bốicảnh quân đội chống lưng.
Trên đất nước này, quân đội so với tập đoàn tài chính luôn mạnh hơn,ai cũng hiểu, Đường Nhị đột nhiên có ảo giác, Diệp Bành Đào cũng khôngphải loại người dễ chọc. Nắm chặt túi xách trên đùi, Đường Nhị thấy mình như rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, Diệp Bành Đào yên lặng nghiêncứu cô kĩ càng, tuy bề ngoài trấn định nhưng ngón tay nắm mạnh quai xách cũng có thể nhìn ra, bởi vì dùng sức mà đầu ngón trắng bệch, cô ta đang lo, cực kì lo lắng.
Thấy điều này tâm trạng Diệp Bành Đào mới thoáng thả lỏng, điều nàycho thấy cái gì, rõ ràng việc này có điều khuất tất, hơn nữa Diệp BànhĐào cẩn thận nhớ lại chuyện hôm đó, nghĩ sao cũng thấy chuyện kia khônghợp lí, mình tửu lượng không tồi, hôm đó chỉ uống cùng lắm hai bình,không có khả năng bất tỉnh nhân sự không nhớ gì như thế. Huống chi khitỉnh lại một chút cũng không nhớ, chuyện phát sinh tới mức này chẳng qua vì lúc đó anh sợ Vi Vi biết, cho nên quá bối rối, giờ không còn trởngại nữa anh mới cẩn thận nghĩ lại, hôm nay qua phép thử này, Diệp BànhĐào càng đoán chắc đây chính là một âm mưu nhằm vàn anh, người dựng ranó là ai anh vẫn chưa đoán ra. Nghĩ đến đây Diệp Bành Đào thản nhiên mởmiệng: "Đường tiểu thư, nếu cô xác định đứa bé trong bụng là của DiệpBành Đào tôi vậy tôi đề nghị cô sinh ra, sau đó kiểm tra ADN, nếu đúnglà của tôi, tôi cam đoan sẽ cho cô sắp xếp hơp lí, nhưng nếu..."
Nói ngang đây đột nhiên cơ thể nghiêng người tới, Đường Nhị bất giácrun lên, thân thể cũng không tự chủ được lui về sau, ngẩng đầu sợ hãinhìn khoảng cách cực ngắn giữa cô và người đàn ông kia, hơi thở nguyhiểm đập vào mặt, Đường Nhị phát hiện, mình thế mà một chữ cũng khôngnói được.Diệp Bành Đào nhìn cô ta thật sau, thầm nghĩ, mình sao lúctrước lại thấy người này giống Vi Vi chứ, đúng là đáng trách, ánh mắtlóe lên sự khinh miệt, nhẹ nhàng nhả từng chữ rõ ràng: "Nếu không phảicủa tôi, vậy Đường tiểu thư, tin tôi đi, hậu quả này cô không nhận nổiđâu".
Nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại cực kì tàn nhẫn, vẻ uy hiếp không thể bỏ qua. Cô rốt cực gặp phải là ai vậy, Đường Nhị sợ hãi mở to mắt, đồng tử cũng vì không khống chế được sợ hãi mà mở rộng, Diệp Bành Đào quét mắtnhìn cô một cái: "Đường tiểu thư, cần phải suy nghĩ cho rõ"
Nói xong bước nhanh ra khỏi quán cà phê, tiếng chuông gió trên cửalanh lảnh vang lên, Đường Nhị cảm nhận từng đợt rét run không ngừngđược, Chu TỬ Phong, Diệp Bành Đào, những người đàn ông uy hiếp cô, nhưng bây giờ cô còn có thể lựa chọn được sao.
Diệp Bành Đào đi ra khỏi quá, bước chân ngừng lại một chút, lấy diđộng ra nhấn dãy số quen thuộc: "Cậu út, cháu Diệp Bành Đào..."
Lưu Thiếu Quân đặt điện thoại xuống, sắc mặt âm trầm như mây đen, vẻđen tối này khiến cho thư kí Tiểu Vương vừa vào không khỏi bị dọa, ôngchủ từ khi kết hôn xong có vợ có con, vẻ mặt này đã lâu không thấy rồimà.Đi theo anh nhiều năm, Tiểu Vương cực kì hiểu rõ, trong khi nói cườimà làm quân địch tro tiêu khói diệt, Tiểu Vương thấy câu này có đôi khirất đúng trên người ông chủ. Lưu Thiếu Quân ngẩng đầu nhìn anh một cái,lấy ra tờ giấy viết hai chữ rồi đưa cho anh: "Tiểu Vương, tìm hiểu côgái này cho tôi, sinh viên năm 4 học viện ngoại thương, từ nhỏ đến lớn,không được bỏ qua chuyện gì, tôi muốn xem thử là yêu ma quỷ quái phươngnào".
Tiểu Vương nhận lấy rồi cúi đầu nhìn qua, tên tờ giấy trắng có hai chữ rồng bay phượng múa: "Đường Nhị".
Tiểu Vương quay người ra ngoài làm việc, Lưu Thiếu Quân ngón tay nhẹnhàng vuốt mặt bàn, cầm điện thoại đi ra ngoài: "Vâng, chú Triệu, làcháu Thiếu Quân, phiền chú giúp cháu tìm hồ sơ một sinh viên, dạ, vâng,sinh viên năm 4 học viện ngoại thương, vâng, cám ơn chú TRiệu, cuối tuần cháu mời chú đi chơi bóng,...vâng...".
Đặt điện thoại xuống, Lưu Thiếu Quân suy nghĩ, ba tháng, cô nhóc ViVi kia tập huấn ba tháng, nói cách khác, chuyện này trong vòng ba thángphải giải quyết xong, dám động vào chuyện của Bành Đào và Vi Vi, đúng là không biết trời cao đất dày, hừ, phải qua được của của tôi rồi nói sau.
Thực ra Lưu Thiếu Quân thấy Đường Nhị này đúng là không thông minh,chuyện như thế cầm tiền không phải là xong sao, không nên có suy nghĩnày, nếu không phải anh, để lão gia biết, không chỉ Đường Nhị, ngay cảanh và Diệp Bành Đào cũng không tốt đẹp gì. Lão gia đối với cô nhóc ViVi kia không bình thường, hơn nữa, nói thật, với chuyện Bành Đào yêu ViVi như thế, anh cũng tin Bành Đào bên ngoài...không dễ dàng như thế.Nhưng mà việc này cũng nên giấu vợ mình, Thuận Thuận yêu thương cháungoại như thế, mạng nhỏ của Bành Đào chắc không sống nổi, Lưu Thiếu Quân thấy mình mấy ngày này cũng không yên ổn gì nữa rồi.
Diệp Bành Đào bị cậu út quở trách đến không còn mặt mũi, cũng khôngthể phản bác, ai bảo anh đuối lý trước, Diệp Bành Đào biết cậu út tráchvẫn tốt, để cho ba biết chắc ông mang súng ra bắn chết anh cũng có thểnữa là. Tuy Diệp Bành Đào cảm thấy 8 phần là bị hãm hại, bị oan uổng,nhưng mình ngay từ đầu đáng lẽ phải cực tuyệt cô gái do tên Hồ TIến Bắckia đưa tới, mới có cơ hội cho người ta lợi dụng, cho nên đều là tại tên Hồ Tiến Bắc cá thối đó, quấy rối lung tung.
Nghĩ nghĩ Diệp Bành Đào giận không để đâu cho hết, lấy điện thoại ramắng: "Hồ Tiến Bắc, về sau mày ít tìm ông đi, mẹ nó, thấy mày làphiền.."
Mắng xong cũng không chờ bên kia đáp lại, tạch một tiếng tắt máy, HồTiến Bắc bên kia đang họp ở công ty, hoàn toàn không ngờ vừa gọi tới đãthế, anh còn để âm lượng to, phòng họp yên ắng nên hầu như mỗi câu mỗichữ Diệp Bành Đào mắng đều rõ ràng vô cùng, giám đốc trong phòng khôngai không nghe thấy, mỗi người mặt mày xấu hổ đến cứng người. Hồ Tiến Bắc thấp giọng mắng hai câu, thầm nghĩ là ai chọc ai chứ, Diệp Bành Đàokhông lẽ bị chó dại cắn, cắn ai cắn ai, bà nó...
Người của Lưu Thiếu Quân đúng là quan hệ rất rộng, chỉ thời gian ngắn ngủi từ trưa đến lúc tan tầm đã đưa tư liệu đến, Lưu Thiếu Quân rút ra, đập vào mắt đầu tiên là bức ảnh bán thân, anh cầm nhìn kĩ vài lần, nhíu mi, quả nhiên là cô ta.Sở dĩ anh nhớ kĩ khuôn mặt này hoàn toàn bởi vìChu Tử Phong, dù sao đàn bà bên người Chu Tử Phong từ trước đến này hoàn toàn không nhiều lắm, chuyện này như dần hé lộ.DÍnh vào Chu Tử Phong,chuyện cũng không phải khó giải thích nữa, tên này mấy năm nay luôn ởgần Vi Vi, chuyện này mọi người đều biết, nhưng lại luôn cùng Diệp BànhĐào như nước với lửa, đàn ông và đàn ông có sự đối kháng rõ rệt, nếukhông phải vì người trong lòng thì còn vì sao nữa.
Chu Tử Phong chọn làm anh để tiếp cận Vi Vi, Lưu Thiếu Quân ngay từđầu thấy đã không thỏa đáng, nhưng cũng không thể không nói Chu Tử Phong kia quá tài ba, đặc biệt là từ xuất thân trinh sát, điều này đã hấp dẫn Vi Vi, hơn nữa theo Lưu Thiếu Quân biết, Chu Tử Phong đối với Vi Viluôn khác người khác, không chỉ tung tiền hay chăm sóc, mà còn dẫn bạnmình đến dạy Vi Vi.VI Vi ở quân khu biểu hiện xuất sắc như vậy mọi người đều biết, hơn nữa lão gia mỗi lần nhắc đến miệng vẫn cong lên nào là cơ trí dũng cảm xông vào quân địch, nào là đánh nhau với đặc công, kĩ xảotrốn thoát, hay cả bách phát bách trúng, hết thảy đều là công lao củaChu Tử Phong, bởi vậy, rõ ràng biết Chu Tử Phong không phải người tốtlành gì, cảm giác không ổn, nhưng Lưu Thiếu Quân vẫn không can thiệp.Bởi vì tình cảm thầy trò lẫn bạn bè, hình như đã chiếm phần lớn tronglòng Vi Vi, xử lí không tốt có lẽ hoàn toàn ngược lại, hơn nữa Lưu Thiếu Quân nhìn được, Chu Tử Phong thủ đoạn tàn nhẫn, âm hiểm, nhưng đối vớiVi Vi lại quang minh hiếm thấy, trước mặt Vi Vi, Chu Tử Phong như thànhngười khách. Cho nên Lưu Thiếu Quân tin tưởng, dù là thế nào Chu TửPhong cũng không gây bất lợi cho Vi Vi, xuất phát từ trực giác đàn ôngLưu Thiếu Quân biết Chu Tử Phong thích VI VI, cực kì thích, loại thíchnày, thậm chí có phần cẩn thận, không bám biểu hiện ra, che giấu dướimác anh trai, cũng có điểm đáng tiếc.
Ánh mắt Lưu Thiếu Quân chớp vài cái, đưa bức ảnh ra xa, đánh giá vài lần nữa, bỗng nhiên hiểu được vài phần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]