Cả đời đều là bạn, chỉ những lời này thôi đã làm cho Cố Lăng Vicảm động lắm rồi, có lẽ đây cũng lần đầu cô cảm giác được tình bằng hữuquan trọng và trân quý đến thế, thân thiết và ăn ý với nhau, giống nhưmột thứ gì đó nảy sinh trong tâm hồn, mãi đến cái cây tình bạn lớn lên,có thể che cả trời cả đất.
Cửa cạch một tiếng bị đẩy ra, phá vỡ không khí ngưng đọng trongphòng, Cố Lăng Vi và Hiểu Vân nhìn nhau cười, bất đắc dĩ ngẩng đầulên.Trương Lệ Hồng đang lôi kéo tay Lí Dĩnh vọt bước vào, cô gái nóngnảy Trương Lệ Hồng, cô nàng đáng yêu cẩn thận Lí Dĩnh, một tổ hợp mâuthuẫn lại hết sức hài hòa, nhưng mà hôm nay Trương Lệ Hồng có vẻ xúcđộng hơn so với mọi ngày nhỉ, còn có chút gì đó hưng phấn và bức báchnữa, đến cả Lí Dĩnh cũng thế, cảm xúc kích động qua đuôi lông mày, khóemắt đã biểu lộ rõ ràng hết thảy.
Trương Lệ Hồng liếc mắt một cái thấy Cố Lăng Vi đang ngồi ôm tô mì nước, cô không buồn giấu diếm vẻ thèm khát, nói:
“Này! Hai cậu nhân lúc bọn mình không ở đây mà ăn, sao ích kỉ thế hả?”
Hiểu Vân liếc mắt sang:
“Quỷ ham ăn, đây là cơm cho bệnh nhân đấy nhé.”
Trương Lệ Hồng thấy mình sơ ý quá thì ngẩn ra:
“Ai bị bệnh?”
Lí Dĩnh nhìn sang Cố Lăng Vi:
“Làm sao vậy, Lăng Vi, vừa rồi thấy cậu không tinh thần, mình nghĩ chắc cậu mệt mỏi thôi, không thoải mái lắm sao?”
Hà Hiểu Vân nói:
“Được rồi, các cậu này quan tâm tới mấy cái nhỏ nhặt làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-quan-doanh/138834/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.