“Mặt trời lặn phía tây ngọn núi, tầng mây đỏ rực, các chiến sĩbắn bia quay về doanh trại, hoa hồng trước ngực ráng màu, tiếng ca baykhắp trời sảng khoái, mi sol la mi sol, la sol mi do re, tiếng ca baykhắp trời vui vẻ, hắc…” Tiếng ca vang vọng nơi yên tĩnh, phát ra từ hai đoàn xe quân độiphiêu tán khắp núi rừng, lúc này trên mặt ai cũng đầy nét cười vui vẻ,bài hát này là một khúc ca quân lữ kinh điển của các chiến sĩ bắn súng,hát lúc này thực sự mang một loại cảm xúc khác, hơn nữa phối hợp giữagiọng nam và giọng nữ, trong cương có nhu, hương vị đó lại càng khácbiệt. Cố Lăng Vi đạt 50 điểm lần này cũng là nhờ các kĩ năng có được từkiếp trước và cũng bởi sự rèn luyện chăm chỉ từ trước tới giờ, tư thếchính xác, thể năng cũng có một bước tiến rõ rệt, đặt súng trên vai côcảm thấy một cảm giác thực kỳ diệu, Cố Lăng Vi cũng không hiểu được, làtự hào, hay là một niềm vui sướng vì thỏa lòng tâm nguyện, cảm giác củacô khi đó chính là, mình thật sự đã giống như một người lính rồi. Thành tích của Cố Lăng Vi tuy làm không ít người kinh ngạc nhưng côvốn cũng đã nổi bật lắm rồi, cách không xa chính là Hà Hiểu Vân, một đại tiểu thư nũng nịu, bình thường thể lực tương đối kém, nằm úp sấp lúcnào cũng rên ca, ai mà ngờ được lần bắn súng này cô ấy lại may mắn nhưvậy, chỉ xếp sau Cố Lăng Vi, một thành tích cực kì hoàn hảo 48 điểm. Nói thật, so với 50 điểm của Cố Lăng Vi thì càng khiến mọi người kinh ngạc hơn cả, cái gì gọi là trong ngoài đối lập, mọi người đã được thấyqua Hà Hiểu Vân rồi, ngay cả đội trưởng Vu trên mặt lạnh lùng cũng phảigiật mình, nói gì là người khác. Xe vừa vào trường học, đội ngũ được tập hợp một cách nhanh chóng, côgiáo Lưu tổng kết đơn giản về lần thực tiễn bắn bia này, còn khen ngợiCố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân, sau đó mới chính thức giải tán. Ngày mai làChủ nhật, cho nên hôm nay chính là thời điểm được nghỉ ngơi hiếm có. Hiệu lệnh giải tán vừa được ban ra, Lý Dĩnh vội túm lấy Hà Hiểu Vân: “Này! Hiểu Vân, cậu làm sao mà bắn tốt thế hả, bình thường rõ ràng cậu và mình cũng giống nhau mà.” Hà Hiểu Vân cười ha hả: “Ba mình tốt xấu gì cũng là một quân nhân, tuy rằng mình bình thườngcũng không hay rèn luyện, nhưng cũng hay cùng ba đi bắn súng, kết quảnày cũng là mình tích cóp nhiều năm mà được thôi, chỉ là bắn đạn ra mà,cũng nhờ hôm nay may nữa, đâu phải như Cố Lăng Vi nhà mình mới đúng làthực chất này. Trương Lệ Hồng không khỏi ủ rũ nói: “Các cậu không cần giả khiêm tốn, so với mình cũng tốt hơn rất nhiều rồi.” Nghe cô ấy nói, Cố Lăng Vi cũng phải bật cười, Trương Lệ Hồng bắn năm phát, đừng nói là đủ điểm, ngay cả đạn còn không biết bay đi đâu, haingười kia nhìn thấy Cố Lăng Vi cười, nghĩ đến tình cảnh lúc vừa rồi cũng phải cười theo, Trương Lệ Hồng mặt đỏ lên: “Hừ! Ba người các cậu đều không phải người tốt.” Cố Lăng Vi vừa thấy bạn hơi giận rồi mới vội vàng ngậm miệng, nói: “Được rồi mà, là bọn mình không đúng, về sau luyện tập nhiều lần sẽbắn được thôi, mình thấy vấn đề của cậu hoàn toàn là vì tư thế khôngchuẩn, tư thế chọn góc là yếu tố rất quan trọng đấy.Nhìn xem, bọn mìnhbẩn hết cả, thôi nhanh về tắm rửa đi, ai tới phòng đầu tiên sẽ cóthưởng.” Bốn người hi hi ha ha vọt vào ký túc xá. Diệp Bành Đào tự ngẫm thấy mình có điểm thất sách thật, mình bỏ rakhông biết bao nhiêu tâm huyết như vậy, đi giúp đỡ cô bé kia sửa tư thếnày nọ, thế mà người kia một chút cũng không nhìn thấy, hơn nữa xem ý tứ của Cố Lăng Vi, ánh mắt không có vẻ e lệ gì như mấy cô gái khác haynhìn anh, lạnh lùng phẳng lặng, còn có chút chán ghét nữa, điều này làmcho Diệp Bành Đào rối rắm thật lâu. Cẩn thận suy nghĩ lại vô số lần, quá trình mình tiếp xúc với cô béấy, có làm cái gì khiến con gái ghét không nhỉ, hơn nữa hai người gặpnhau cũng chỉ có vài lần, nói chuyện lại càng rất ít, thế mà cô ấy lạibài xích mình như vậy, Diệp Bành Đào đương nhiên có thể cảm nhận rõràng.Nhưng mà dù là thế, Diệp Bành Đào cũng không thể khống chế đượclòng mình ngày càng say mê, không ngừng mê đắm. Nhớ tới thân ảnh xinh đẹp ở bãi bắn bia, Diệp Bành Đào cho tới bâygiờ chưa từng nghĩ việc bắn súng có cái gì khó khăn cả, nhưng nhìn CốLăng Vi, cả người cô bất tri bất giác tỏa ra một loại khí phách, anh mới thấy đó thực sự là một sự kiện đáng tự hào, cho dù cô là một nữ sinhxinh đẹp, Diệp Bành Đào cũng không thể không thừa nhận, cô trời sinh làmột người tham gia quân ngũ. Hơn nữa thành tích của cô, hoàn hảo 50 điểm, mình theo ba tập tànhlão luyện mãi mới đạt tiêu chuẩn này, thế mà Cố Lăng Vi lần đầu tiên đãlàm được, anh càng bội phục lẫn giật mình, điều này cũng đả kích nghiêmtrọng tới lòng tự tôn lớn nhất của đàn ông. Diệp Bành Đào được kế thừa sự kiêu ngạo của Diệp tư lệnh, điều này đã khắc sâu vào máu thịt rồi, không chịu thua cũng đã trở thành là thiêntính, hơn nữa Diệp Bành Đào biết, nếu mình muốn theo đuổi được Cố LăngVi, anh phải là một người đàn ông đầu tiên làm tốt hơn cô mọi thứ, đâykhông phải để cạnh tranh, chỉ là một người đàn ông, điều cơ bản nhấtphải có lòng tự tôn và kiêu ngạo, cũng chính vào lúc này đây, Diệp BànhĐào lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy lo lắng, anh có thật sự muốn trở thành một quân nhân chân chính hay không. Ban đầu anh đã chuẩn bị sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào, hứng thú của anhkhông phải đặt ở cái nơi doanh trại buồn tẻ này mà ngây ngốc cả đời, anh thích thành phố náo nhiệt nam thanh nữ tú, giống như cậu của anh vậy,học một khóa quản lý doanh nghiệp, mỗi ngày quần là áo lượt, sống phóngtúng, đó mới là cuộc sống hưởng thụ chứ, anh thấy ba anh đầu óc có vấnđề, tham gia quân ngũ đã là có vấn đề rồi, còn bắt chính con một củamình cũng phải tham gia quân ngũ, nếu không phải ông bức anh đến đây,anh đã sớm chạy rồi, còn ở nơi này làm một tên lính ngốc không bằng hòathượng làm gì. Nhưng mà Diệp Bành Đào phát hiện, từ khi gặp được Cố Lăng Vi, hơn nữa từ lúc theo đuổi, hiểu rõ cô, anh thế mà không còn ghét bỏ quân ngũ như trước nữa, nhìn Cố Lăng Vi, anh bắt gặp những điều rất mới, dũng cảm,ương ngạnh, kiên trì với lý tưởng, dũng cảm tiến tới, ở trên người cô,Diệp Bành Đào thấy được ánh hào quang duy nhất chỉ có ở quân nhân, trong nháy mắt tỏa ra, làm người khác ngỡ ngàng. “Bành Đào, đang nghĩ cái gì vậy?” Trình Viễn tắm xong đi vào, bắt gặp Diệp Bành Đào đang ngồi trêngiường suy nghĩ, cái bộ dạng này, Trịnh Viễn từ nhỏ đến lớn, nhiều nămnhư vậy cũng chưa từng thấy qua, nói như thế nào nhỉ, giống như đang suy ngẫm về một vấn đề con người trọng đại, sắc mặt ngưng trọng mà nghiêmtúc, có lúc như vẻ mơ màng. Diệp Bành Đào hoàn hồn nhìn anh một cái, nói: “Viễn, cậu nói chúng ta sống trong doanh trại hỗn tạp này cả đời sẽ trở thành cái dạng gì? “ Trịnh Viễn ngẩn ra, nhíu mày: “Cậu nói lời này, ba cậu mà nghe thấy nhất định ông ấy sẽ cao hứng mà uống hai bình Mao đài luôn đấy, không phải lý tưởng cả đời của cậu làtới công ty kiếm tiền, sống phóng túng cả đời sao, tự nhiên giờ lại giác ngộ như vậy, không phải bị sét đánh chứ?” Diệp Bành Đào đứng lên, đánh một đấm vào vai Trình Viễn: “Được, thằng khỉ, lý tưởng của cậu thì có gì mà lớn hả, cậu cũng không phải không muốn tham gia quân ngũ sao?” Ánh mắt của Trình Viễn chợt lóe lên, có chút nghiêm túc nói: “Trước kia tôi không nghĩ sẽ tham gia quân ngũ, chúng ta sẽ rơi vàomột vòng luẩn quẩn mà không thể nào bứt ra, trong quân đội hai năm, rồinhững người cấp cao cũng phải dựa vào mặt mũi ba của cậu, sắp xếp chochúng ta vào nơi tốt nhất, tìm cho chúng ta môt người con gái môn đănghộ đối để kết hôn, cơm no áo ấm, rồi tiếp tục như thế, hai anh tôi cũngvậy cả thôi.Nhưng mà Bành Đào, gần đây tôi đột nhiên lại nghĩ thôngsuốt, tôi nghĩ, làm người như vậy thực sự là đang lãng phí sinh mệnh của mình, rất nhiều việc chúng ta làm hầu như không có tí ý nghĩa gì cả.” Nói tới đây, Trình Viễn dừng lại một chút, trong đầu anh đột nhiênvụt qua một thân ảnh cao gầy thanh tú, tư thế oai hùng hiên ngang, nhớcô từng nỗ lực như thế nào, sự nỗ lực ấy mới chính là một cuộc sống ýnghĩa. Nghĩ đến điều này, khóe miệng Trình Viễn cong lên lộ ra nét cười, tiếp tục nói: “Cho nên tôi tính, trước mắt cứ thuận theo ý mấy ông bố nhà chúng ta, làm một người lính tốt thử xem.” Ánh mắt Diệp Bành Đào sáng lên, tay phải cao giơ lên cao bắt đầu nói: “Không hổ là bạn tốt từ nhỏ của tôi, chúng ta ăn ý thật đấy, nam nhiphải đội trời đạp đất, vươn rộng năm châu, Viễn, chúng ta cùng quyết tâm tham gia quân đội đi.” Trình Viễn giơ bàn tay của mình lên, giống như động tác hai ngườitừng làm vô số lần trước đó, tiếng hai bàn tay vỗ vào nhau thật chặt,nhìn nhau mỉm cười. Mập mạp bước tới: “Này! Diệp thiếu, có cơ hội tốt rồi đây. “ Diệp Bành Đào trêu tức liếc bạn một cái rồi nói: “Thằng nhóc cậu thì có cái gì gọi là cơ hội tốt hả?” Mập mạp hắc hắc cười nói: “Cậu không biết sao, cái gọi là nói tôm có tôm nói cua có cua, Mập mạp tôi cũng là có chút trình độ.” Diệp Bành Đào vung tay lên ngắt luôn mấy cái lời tự sướng khoe khoang của tên nào đó: “Được rồi, hãy bớt nói nhảm đi, nói thẳng ra là cơ hội gì thế?” Mập mạp biết cá tính của Diệp Bành Đào, nói thẳng luôn: “Đại Hùng cùng với một cô bé Đông Bắc một trong ba đóa hoa phòng kýtúc xá hệ tin tức kia là đồng hương với nhau, vừa rồi ở chỗ bắn bia mớibiết được, nói là làng của hai người cách nhau không xa, thằng đó nóichuyện với người ta cả nửa ngày, cuối cùng mới ý đồ xấu xa hẹn em í ngày mai đi ra ngoài chèo thuyền, em í nói, ký túc xá của bọn họ là một tậpthể, bốn người sẽ đi cùng nhau, cái thằng Đại Hùng kia càng vui vẻ, mừng rỡ tới mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn nữa” Diệp Bành Đào hai mắt sáng rực lên: “Nhìn không ra nha, cái tên Đại Hùng này cũng có tâm địa gian xảo thật.” Mập mạp cười: “Thằng đó nhìn trung thực vậy thôi, thật ra tâm địa lang sói vô cùng, nhưng mà chỉ bằng với khả năng của nó mà đòi mời bốn người bọn họ,khuôn mặt nó sạch chứ túi tiền còn sạch sẽ hơn, mời người ta ăn cơm chèo thuyền nữa chứ, làm gì mà đủ.Cho nên nó mới làm mặt ngại ngùng tới nóivới tôi cho mượn trước một trăm đồng để ứng phó ngày mai đấy.” Diệp Bành Đào vui vẻ sảng khoái nói: “Đều là bạn học, mượn hay không mượn gì chứ, cậu nói cho Đại Hùngbiết, ngày mai mọi người đều cùng đi, đảm bảo sẽ làm cho cậu ta hẹn hòthành công.” Mập mạp nghe xong càng vui vẻ, ừ một tiếng rồi chạy ra ngoài báo tin, thầm nghĩ, mình biết kết quả sẽ thế này mà, ai nhìn không ra chứ riêngMập mạp thấy, khi Diệp thiếu nhìn cô nhóc Cố Lăng Vi đó, ánh mắt sángngời. Trình Viễn liếc Diệp Bành Đào một cái rồi nói: “Cậu muốn làm lính không phải là vì Cố Lăng Vi đấy chứ? “ Rất khó nói, Diệp Bành Đào thế nhưng lại có chút xấu hổ, chối biến, vẫy vẫy tay: “Không, không phải, ai nói, cậu đoán mò cái gì thế hả, cái đó và cô ấy không có quan hệ gì, cái kia, Viễn, tôi đi tắm trước.” Nói xong giống như sau lưng có quỷ, co chân co cẳng chạy trốn ra ngoài. Trịnh Viễn tự nhiên lại sợ hãi, quay đầu nhìn qua cửa sổ ký túc xá,hướng ra phía bên ngoài, vừa lúc thấy thân ảnh đằng xa của Cố Lăng Vi,hình như là đi ra từ chỗ tạp hóa trở về, Trịnh Viễn không tự chủ đượcbước về phía trước vài bước, dán mặt tại cửa sổ nhìn xuống dưới.Khôngbiết có phải ảo giác hay không, dưới ánh tà dương, cô không có vẻ caongất như mọi ngày, đi lại cũng không nhanh nhẹn lắm, cô ấy đi rất chậm,hơi đổ người về phía trước một chút, chạy càng lúc càng gần, tầm mắt anh cũng càng rõ hơn, sắc mặt cô hình như hơi tái nhợt, ánh sáng buổi chiều vươn trên gò má, ánh lên giọt nước, có vẻ cô ấy có gì đó không đượcthoải mái lắm. Trịnh Viễn khẽ nhíu mày, cứ như vậy nhìn cô đi vào ký túc xá nữ sinh phía đối diện, trong lòng tự dưng lại lo. Trịnh Viễn đoán không sai, Cố Lăng Vi đúng là không được thoải mái,vừa vào ký túc xá một lúc cô phát hiện bụng dưới của mình từng đợt corút đau đớn hơn, tay chân cũng dần lạnh toát, tự nhiên chợt nhớ ra, vộivàng đi vào toilet, quả nhiên, dì cả mẹ đã đến, chắc tại mấy ngày nay cứ quỳ rạp trên đất lạnh cho nên bụng mới đau như thế.Uống nước ấm cũngkhông đỡ hơn, đi mua băng vệ sinh chỗ tạp hóa về, cô leo lên giường nghỉ luôn, thật không muốn động đậy gì nữa. Lý Dĩnh và Trương Lệ Hồng tắm giặt sạch sẽ xong là biến không thấytăm hơi đâu, cũng không biết làm gì nữa, Hà Hiểu Vân giúp cô ra căn tinxin một chén mì nước nóng về, kí túc xá yên lặng hiếm khi. Cửa vừa mở ra, Hiểu Vân mang tô mì đi đến: “Đến đây đi Lăng Vi, nhân lúc còn nóng mà ăn đi, mình mỗi lần dì cảmẹ gần đến, mẹ đều làm cho mình một tô mì nước nóng, ăn vào sẽ đỡ ngay.” Nói xong cẩn thận đặt lên bàn, cả tô nóng hừng hực, cô ấy vội sờ sờlỗ tai, đáng yêu cực kì.Chỉ một trường hợp đơn giản vậy thôi không biếtvì sao lại khiến Cố Lăng Vi cảm động đến thế, cô cầm lấy đũa ăn, ấm nóng lan thẳng đến lòng, cô ngẩng đầu nói: “Hiểu Vân, có thể quen biết được cậu, thật tốt.” Hà Hiểu Vân không ngờ Cố Lăng Vi lại cảm động đến thế, có chút giật mình, cô lắc đầu không đồng ý, rồi trịnh trọng trả lời: “Không, có thể quen biết được cậu là mình may, mình từ nhỏ là con gái một, bạn bè đúng nghĩa không hề có, thực sự rất cô đơn.Mình vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo chỉ để che giấu sự cô đơn đó mà thôi, đến đây, được quencậu, khi đó mới biết cái gì là bạn bè, tình bạn là thứ rất quan trọng,rất ấm áp, mình lần đầu tiên mới hiểu được những điều ba mình nói.Bamình nói cuộc sống ở trưởng sẽ khiến mình vui hơn.Hứng thú hay khôngmình không biết, nhưng có các cậu làm bạn, mình thỏa mãn lắm rồi, chonên mình quyết định, chúng ta bốn người phải làm bạn cả đời, đượckhông?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]