Độ ấy là giữa tháng 10 nhưng thời tiết ở bên Trung Quốc đã lạnh lắm. Càng đi xa Việt Nam bao nhiêu thì nhiệt độ lại càng giảm bấy nhiêu. Không biết họ đã đi và dừng nghỉ bao nhiêu lần... Mùa chỉ biết rằng, mỗi lần nghỉ chân được thoát ra khỏi thùng xe thì phía trước mắt luôn là rừng núi hoặc sông ngòi... Đặc điểm chung là quanh đó ko có dân cư sinh sống, hoặc có lần xe dừng ở một phiên chợ nào đó dọc đường.. nhưng chỉ là mấy người ngồi ở đầu xe mua bán đồ ăn mà thôi. Không có một cơ hội nào cho hai cô gái trốn thoát được cả.
Không ánh mặt trời, không biết giờ giấc, ngày cũng như đêm sống mãi với bóng tối cũng thành quen... ăn đồ khô và uống nước lọc sống qua ngày, quần áo ko thay tháo gì cả. Mùa cảm thấy bản thân dơ dáy và hoang dã kiểu gì đó, nhưng hoàn cảnh bắt buộc khiến cô phải thích nghi. Rồi một ngày, chiếc xe tải sau 3 ngày 2 đêm đi liên tục ko nghỉ đã dừng chân để nghỉ ngơi. Lần này là nghỉ thật, ko đi thêm nữa.
Điều đó có nghĩa là hai cô gái sắp bị giao cho chủ mới. Xe không chạy nữa nhưng họ sợ hai cô gái bỏ trốn nên ko cho các cô xuống đường. Đợi đến khi trời tối mới thả xuống cho đi vệ sinh và hít thở không khí. Đêm nay họ đặc biệt cho hai cô ăn uống tử tế, có nước trái cây, có sữa bò, có bánh bao và một chút đồ ngọt. Bị nhốt ko khác gì những con vật suốt mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ngay-xuan/16949/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.