Khâu Quỳ nhìn trong danh sách Wechat có thêm người ấy, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Năm đó không có dũng khí đến gần người, giờ đây vào giờ phút quan trọng này lại có được phương thức liên lạc của anh.
Sau này thường xuyên qua lại, Khâu Quỳ mới biết, Đoạn Thư Ngật thuê phòng lập nghiệp ngay trên lầu công ty thực tập của cô.
Một người tầng 15, một người tầng 17.
Khoảng cách hai tầng lầu, cũng rút ngắn khoảng cách của bọn họ.
Đôi khi tiện đường đi làm, Đoạn Thư Ngật sẽ đưa Khâu Quỳ đi làm cùng.
Đôi khi tan làm muộn, Khâu Quỳ cũng sẽ xách theo thức ăn ngoài lên trên tầng 17, chờ Đoạn Thư Ngật cùng nhau tan làm.
Lập nghiệp cùng với Đoạn Thư Ngật chính là bạn học thời đại học của anh, trong đó có một người tên là Tuần Dục, là bạn cùng phòng với anh.
Số lần Tuần Dục gặp Khâu Quỳ nhiều, cũng sẽ thỉnh thoảng trêu Khâu Quỳ và Đoạn Thư Ngật chút, gọi Khâu Quỳ một tiếng “chị dâu.”
Mỗi lúc Tuần Dục gọi như vậy, lúc nào Khâu Quỳ kiểu gì cũng theo bản năng nhìn phản ứng của Đoạn Thư Ngật đầu tiên, thế nhưng bao giờ Đoạn Thư Ngật cũng không phản ứng gì, khiến cho Khâu Quỳ không biết nên làm thế nào.
Sau khi hết học kỳ năm tư đại học gần tới lúc tốt nghiệp, đầu tháng Sáu lớp Khâu Quỳ đã chụp ảnh tốt nghiệp.
Cô không ngờ ngày hôm ấy, Đoạn Thư Ngật mang theo một bó hoa tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô.
Khâu Quỳ nhìn Đoạn Thư Ngật đứng dưới tàng cây xa xa, trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-mua-he/221127/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.