Sáng hôm sau, Phong Bác Thần tỉnh dậy với cái đầu đau nhức. Hắn theo thói quen đưa tay sờ sờ bên cạnh. Phong Bác Thần quay mặt không thấy bóng dáng Tạ Vô Song đâu. Phong Bác Thần chợt nhớ ra đêm qua chính mình đã bảo cô cút. Không hiểu sao hắn cảm thấy có lỗi.
Sau khi vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ xong hắn xuống tầng dưới tìm cô. Phong Bác Thần chỉ thấy mỗi dì Nguyệt đang đứng dọn thức ăn, còn vợ hắn thì không.
- Dì Nguyệt, cô ta đâu rồi?
Phong Bác Thần hỏi.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân đang tưới hoa sau vườn. Có cần thì tôi đi gọi cô ấy nhé.
Dì Nguyệt bưng bát cháo bào ngư thơm phức để lên bàn. Phong Bác Thần nhìn tô cháo cau mày. Hắn cầm vội thìa nếm thử.
- Sao vậy thiếu gia? Cháo không ngon như thiếu phu nhân nấu à?
- Dì nấu?
- Đúng thế. Thiếu phu nhân chỉ hướng dẫn tôi nấu. Tôi thấy, hình như tâm trạng cô ấy hôm nay không được tốt cho lắm.
Phong Bác Thần buông chiếc thìa.
Hắn quá là quen thuộc hương vị thức ăn của Tạ Vô Song. Hắn chỉ cần quan sát cách trang trí bát cháo thôi cũng đoán được không phải tự tay cô nấu. Phong Bác Thần đi ra sau vườn tìm Tạ Vô Song. Cô đang ngồi dưới đất trồng hoa, ánh sáng mặt trời chiếu nhẹ lên gương mặt xinh đẹp. Làn da trắng mịn bám chút bụi đất. Khóe miệng Tạ Vô Song bỗng nhiên khẽ cười. Hình ảnh này, khiến Phong Bác Thần sững người. Đã bao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-hon-nhan/2661748/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.