Phong Bác Thần người như mất hồn đứng trước thang máy. Giữa hắn và Tạ Vô Song thật sự không có cơ hội được hạnh phúc sao? Hắn làm gì mà khiến cô hận bản thân mình như vậy. Không phải hắn mới là người nên hận cô ư? Người con gái hắn yêu, thậm chí là cả đời này hắn chỉ yêu duy nhất. Hắn không nỡ hận, thật sự không nỡ. Hắn cảm thấy có lỗi với em gái.
- Thằng Thần, vợ mày sao rồi?
Âu Dương Dị vỗ vai Phong Bác Thần.
- Vợ tao, mày hỏi làm gì. Còn nữa, vừa nãy ai cho mày dám ôm cô ấy hả?
Phong Bác Thần bày vẻ mặt không vui.
Âu Dương Dị bĩu môi, hai tay bỏ vào túi quần. Thanh niên này quả nhiên yêu vợ đến mù quáng mà. Lấy đâu ra nhân tình như lời Tạ Vô Song nói chứ. Chắc chắn đã có hiểu lầm giữa hai vợ chồng này. Âu Dương Dị thừa nhận bản thân thích lo chuyện thiên hạ, đặc biệt là chuyện gia đình Phong Bác Thần. Khoan, đừng đoán sai anh là kẻ thứ ba, anh chỉ muốn giúp đỡ người bạn thân thiết của mình thôi.
- Tao thử.
Âu Dương Dị khoác vai Phong Bác Thần.
- Thử gì?
Hắn nhíu mày khó hiểu.
- Thì thử xem mày còn quan tâm vợ mình không. Miệng thì buông lời cay độc nói cô ấy này nọ nhưng sâu tận đáy lòng mày, có phải không muốn không? Tao biết hết!
Phong Bác Thần bị chột dạ.
Phải, Âu Dương Dị nói không sai một chữ.
Hắn yêu Tạ Vô Song, làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-hon-nhan/2661745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.