"À chắc hai người vẫn chưa gặp nhau. Vincent, đây là hoạ sĩ Nicolas Marceau. Chắc con đã từng nghe đến danh tiếng của cậu ấy."
Vương phi Keira giới thiệu hắn với con rể mình.
Vincent đưa tay ra bắt tay với hắn.
"Xin chào, tôi đã xem qua tranh của cậu. Rất ấn tượng. Nhưng mà không ngờ cậu lại trẻ như vậy. Cậu cũng là người Pháp sao?"
Khương Viễn Tước nhã nhặn đáp.
"Mẹ tôi là người Pháp, bà ấy sinh ra ở Rouen thuộc tỉnh Seine-Maritime vùng Normandie nước Pháp."
"Thật sao?"
Anh ta bất chợt ngạc nhiên.
"Tôi cũng vậy. Thật trùng hợp. Nhưng mà giọng Anh của cậu rất hay, giống như người bản địa vậy. Chẳng bù cho tôi..."
"Chẳng bù cho anh ấy, quen em 5 năm rồi mà giọng Anh không hay lên được chút nào."
Helen đang thử váy cưới thì nghe đoạn hội thoại của hai người liền quay sang lên tiếng.
Vincent không giận mà còn nhìn cô yêu chiều hỏi.
"Em đang trách móc anh sao, công chúa của anh?"
"Em chỉ đang mắng yêu anh thôi."
Nói đoạn công chúa chuyển tầm mắt sang Khương Viễn Tước.
"Lâu rồi mới thấy anh, Marceau."
"Xin chào công chúa"
Hắn cúi đầu.
Helen xoay qua xoay lại nhìn mình trong gương sau khi hai người hầu đã chỉnh lại váy cho cô.
"Được rồi, mọi người cảm thấy thế nào?"
Cả vương phi cùng hôn phu của cô đều khen rất đẹp nhưng hình như công chúa vẫn chưa hài lòng.
"Em cảm thấy có gì đó vẫn không ổn lắm."
Helen cứ ngắm đi ngắm lại váy cưới trong gương, đột nhiên mở miệng.
"Marceau, anh thì thấy thế nào?"
Nãy giờ, chỉ thấy hắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-hoang-duong/1347918/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.