Sau khi dùng bữa với Nhiếp Vân Hạo xong, Khương Thịnh Hi trở về phòng khách sạn của mình. Khương Viễn Tước vẫn lẽo đẽo theo cô đến phòng làm cô không nhịn được lên tiếng.
"Cậu rảnh rỗi lắm sao? Sao đi theo tôi hoài thế? Cậu bị cắt thẻ, lấy hết tài sản rồi mà vẫn nhàn rỗi đi du lịch vậy sao?"
Thịnh Hi không cho hắn vào phòng thì người đàn ông này cứ đứng trước phòng cô. Cứ như vậy Liễu Nhan sẽ thấy hắn mất nên cô đành để hắn vào.
Khương Viễn Tước chễm chệ ngồi trên sofa của cô, thản nhiên mở miệng.
"Đúng vậy, em bị đuổi việc, còn bị cha cắt thẻ. May sao còn một ít để dành đủ để mua vé máy bay tới đây. Nhưng hết tiền thuê phòng rồi. Chị hãy thương tình chứa chấp em đi."
Thịnh Hi nhíu mày, cao giọng hỏi.
"Sao tôi phải làm như vậy chứ? Ai bắt cậu đến đây đâu?"
"Tại vì em muốn gặp chị mà."
Hắn tỏ vẻ rất đáng thương nói.
Nhưng cô chỉ trừng mắt.
"Tôi không muốn gặp cậu."
Khương Viễn Tước biết cô sẽ trả lời như vậy, hắn cười cong môi nói.
"Hay là vậy đi, em dùng video kia xem như đổi nửa số tiền thuê phòng này."
Cô bị lời hắn chọc cho tức giận, nghiến răng nhìn hắn.
"Cậu lưu manh! Được thôi, xem như cậu giỏi! Cậu muốn ở thì ở nhưng không được phép để người khác nhìn thấy cậu!"
"Được thôi"
Người đàn ông nở nụ cười ranh mãnh trên gương mặt anh tuấn.
"Bây giờ tôi phải làm việc. Không được làm phiền tôi."
Thịnh Hi bực dọc nói với hắn rồi đi tới chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-hoang-duong/1347917/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.