Chương trước
Chương sau
Nó được sinh ra ở thôn Hoa Khê, khi chào đời cũng không hề cất một tiếng khóc, khi bà đỡ dùng sức véo mông nó, nó cũng chỉ nhếch mép, dưới màng tai non nớt chỉ vang lên những tiếng bốp bốp vang vọng.

“Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị câm.”

Thông thường ở các vùng nông thôn, khi sinh ra, chỉ cần chân tay đầy đủ rắn chắc là được, sinh ra một cậu con trai tàn tật có chút đáng tiếc, nhưng mà vẫn may mắn nó chỉ không biết nói, còn lại chân tay vẫn hoàn hảo.

Cuộc sống ở thôn Hoa Khê tựa như làn nước suối chảy qua thôn, mượt mà êm đềm trôi qua.

Cha nương đặt tên nó là A Khê, tuy rằng nó chưa bao giờ giống như nước suối có thể phát ra âm thanh róc rách. Có một vị thầy bói đi ngang qua thôn, nương bán gà đổi lấy ba đồng tiền, muốn xem thử vận mạng đứa con câm của mình. Kết quả, vị đạo sĩ tự xưng là thần toán tử đó lại liên tục lui về sau ba bước nói: “Kiếp trước sát nghiệp quá nặng, vốn nên rơi vào con đường làm súc sinh, nhưng lại dựa vào một dòng chấp niệm muốn dược thành người, nên thân thể phải mang theo tàn tật, bây giờ hắn phải tạo thiệt nhiều thiện duyên để chuộc lại lỗi lầm mới được...”

Sau buổi nói chuyện này, nương liên tục lắc đầu, về nhà bật khóc cho số phận của hắn.

Thất ra nó không hề bi thương, không nói chuyện được cũng không sao, không cần cả ngày phải cùng bọn trẻ con cởi truồng đáng ghét trong thôn đùa giỡn. Mấy đứa trẻ trong thôn từng bắt nạt nó vì nó câm, từng giễu cợt nó, đẩy nó vòa trong cái ao chứa đầy phân, nó cố gắng trèo lên, sau đó liều mạng nhào đến đè thằng nhóc thủ lĩnh kia, đem đầu của thằng bé đó ấn vào ao phân. Sau đó nhờ có mấy người lớn chạy đến kịp mới có thể cứu được thừng nhóc xui xẻo kia.

Nương nó tức giận dùng roi đánh nó, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh như băng thì lại không nói lên lời.

Từ đó về sau, mấy đứa trẻ trong thôn không có đứa nào dám khi bắt nạt A Khê câm điếc nữa.

Gần đây trong thôn có một đại sự long trọng, vì thôn là thôn duy nhất được chọn để dâng quả tươi vào trong cung, nên vẫn liên tục được hưởng lộc vua ban. Mà vào một ngày sau khi nữ hoang đăng cơ, liền dẫn đôi huynh muội song sinh 7 tuổi tới thôn Hoa Khê.

Tất cả người dân trong thôn đều vô cùng kích động.

Tộc trưởng được nội thị giám trong cung an sắp xếp tất cả mọi chuyện, đem tất cả đường đi, thô xã sửa chữa lại mới hoàn toàn. Lại cố ý đem nhà cũ của một ngự y trong triều ngày trước sửa thành tẩm cung tạm thời cho nữ hoàng.

Lúc đội ngũ rồng rắn tiến vào trong thôn Hoa Khê, thì A Khê 7 tuổi cũng cùng mọi người quỳ phục xuống. Khi nó ở trong đám người khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên trong loan giá bằng vàng kia, có một nữ tử đầu đội kim quan, trên người khoác long bào chiếu thẳng vào trong mắt nó, mái tóc đen bóng như mây bay ra xoã trên hình kim long đang bay lượn, dưới đôi mày ngài là một cặp mắt tròn to linh động, sâu như đáy hồ, một khi bị hút vào đó là khó có thể thoát ra...

Nó nhìn đến điên dại, nhất thời quên cả cúi đầu, cho đến khi bị phụ thân ở bên cạnh dùng sức ấn mạnh đầu nó xuống, làm trán của nó va mạnh trênmặt đất.

Đến khi nó liều mạng dùng sức thoát khỏi bàn tay to kia, kim loan giá đã đi được một đoạn xa, Tiểu A Khê đứng lên muốn đuổi theo, nhưng lại bị phụ thân giữ chặt cánh tay: “Đứa ngốc này, con muốn đuổi theo làm gì?”

A Khê a a lên vài tiếng, trong lòng cũng ngỡ ngàng như bước trong sương mù: “Mình đuổi theo để làm gì?”

Chuyện Hoàng đế đến thăm thôn trang là chuyện đầu đề của mọi nhà.

Mẹ con nhà thợ rèn là đắc ý nhất, nghe nói ban đầu lúc Hoàng đế gặp nạn mang theo ngự y bên người mai danh ở thôn Hoa Khê, bà đã từng cho Hoàng đế vài bữa cơm, lúc ấy Hoàng đế ăn cũng ngon miệng.

Đương nhiên về chuyện khi đó Hoàng đế cùng ngự y giả trang thành vợ chồng, mọi người đều ngầm hiểu là không nên đề cập tới. Nên biết rằng, Hoàng phu của Hoàng đế chính là thống soái đại danh đỉnh đỉnh của Hắc Kỳ quân, hắn chỉ cần giậm chân một cái cũng làm cho Đại Ngụy rung chuyển ba lần, một vị ngự y nho nhỏ sao dám đem ra mà so sánh với đệ nhất mỹ nam của Đại Ngụy? Cho dù có nói ra cũng chỉ là những lời nói vô căn cứ thôi.

A Khê leo lên cây đại thụ cao nhất trong thôn, từ nơi cao nhất trên cây, nó nhìn thấy một sân viện được bao quanh bởi những bức màn màu vàng. Nó lại nhìn thấy nữ tử xinh đẹp mặc hoàng bào kia đang ôm một cậu bé trai trạc tuổi nó, đang ngồi trong sân viện cười nói vui vẻ.

không lâu sau, một bạch y nam tử ôm một cô bé con nhỏ xinh từ trong phòng đi ra, liền nổi lên hình ảnh hòa thuận ấm áp của một gia đình. Nam nhân đó vòng tay qua ôm nàng cùng hai đứa bé con vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên má nàng. Hình ảnh đó êm đẹp như một bức tranh lãng mạn, nhưng không hiểu sao hốc mắt của nó lại cảm thấy đau đớn, cay xé khi nhìn thấy hình ảnh đó. Chẳng biết tai sao, nó luôn cảm thấy hình ảnh đó phải là của nó mới đúng.

Từ từ, nó tựa hồ cảm thấy như mình đang đứng phía sau thân hình mềm mại kia, vòng tay ôm lấy nàng, sau đó cùng nhau nhìn lên bầu trời đầy sao...

Từ từ, nó nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một chút ý cười chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời nó, những ý nghĩ như những ánh sao trời lướt qua đầu nó...

Dưới chân nó bước hụt một cái, cả người lập tức từ trên cây ngã xuống. Khi nó rơi xuống, liền cảm thấy phần đùi mềm dưới đau đớn kịch liệt.

Mấy ngày sau đó, tiểu Thái tử ở trong thôn cử hành một trận lôi đài, triệu tập lũ trẻ con chơi đánh vật.

Tiểu Thái tử rất ham chơi, rốt cuộc đã tới dân gian, lại nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa, lấy danh nghĩa muốn chơi đấu vật, để tìm kết bạn với vài tên cùng chung chí hướng, liền ra giải thưởng ai chiến thắng sẽ thưởng cho một mâm hoa quế mật đường, còn được tặng thêm một thanh chùy thủ quý.

Nhóm trẻ con trong thôn liền rục rịch, nhìn mâm bánh ngọt nuốt nước bọt ừng ực, nhưng đứa nào cũng không dám tiến lên. Chỉ có một đứa nhỏ chân kẹp ván gỗ, khấp khểnh đi tới, y y a a ra dấu ý bảo nó muốn tham gia đấu vật với Thái tử.

Bọn thị vệ đứng vây xem bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó liền cùng đám trẻ con cười vang. Nhưng mà đứa què câm điếc đó vẫn đang quật cường nhìn tiểu Thái tử.

Ánh mắt kia trần đầy khiêu khích, tiểu Thái tử bị cảm xúc nào đó trong ánh mắt đó làm đi đến giữa sân, học theo lời nói của phụ thân mình khi bàn luận cùng các tướng sĩ: “đang ở trong trận đấu, ngươi tuỳ ý dùng nắm đấm, không cần phân biệt tôn ti cao thấp, nếu có thương vong đấy là do số phận.”

âm thanh non nớt của trẻ con vừa nói xong, liền chọc cho bọn thị vệ cười ồ lên.

Nhưng mà tình hình chiến đấu hăng hái đầy bạo lực kia đã làm cho những người lớn không cười nổi nữa. không biết thằng nhóc câm điếc là con nhà ai, nó không khác gì một con sói chưa trưởng thành, mắt lộ ra tia sáng hung hãn tấn công về phía tiểu Thái tử, mỗi một chiêu thức đánh ra tựa như con thú bị thương liều mạng.

Dù từ nhỏ đã đợc vũ sư chỉ dạy, nhưng tiểu Thái tử cũng có chút đỡ không nổi, bị thằng bé kia hung hăng đẩy ngã ra phía sau, làm bụi bay đầy trênmặt đất.

Vài tên thị vệ, thái giám vội vàng đem hai đứa bé tách ra, nhưng tiểu Thái tử cao giọng hô: “không cho phép kẻ nào được tham gia, bằng không ta sẽphạt trăm trượng!”

Bị tiểu Thái tử nói vậy, mọi người đành phải đứng một bên khoanh khoanh tay nhìn cảnh tiểu Thái tử cùng với thằng nhóc nhà quê kia tiểu cuốn vào nhau, lăn lộn trên mặt đất như hai quả bóng bằng bùn.

“Kỳ nhi, con thua rồi, sao còn không chịu nhận? Chẳng lẽ lại muốn cho bạn nhỏ bị thương kia đè con cả một đêm sao?” một âm thanh mềm mại nhưng hơi khàn khàn truyền đến.

Tiểu Thái tử bị kéo tụt cả quần, lộ ra cái mông nhỏ, bị áp chế không thể động đậy, nhưng không ngờ tình cảnh này lại bị mẫu hoàng nhìn thấy, nó cảm thấy mất mặt quá đi mất.

Muội muội đi theo bên cạnh mẫu hoàng đang gắng đem nĩa lấy từng miếng hoa quế đường trên mâm, cắn một miếng, má phồng to lên, nói: “Mẫu hoàng, ngài không phải nói con cùng ca ca đã lớn, không thể để lộ mông sao? Sao Kỳ ca ca đã đem mông phơi ra ngoài thế?”

“A...” tiểu Thái tử bi phẫn, liền hướng về phía trời xanh rống to một tiếng.

Niếp Thanh Lân buồn cười đem vị đứa bé đang nhìn mình chằm chằm kia tự tay kéo lên, ôn nhu nói: “Con ta đã nhận thua, tiểu anh hùng tha cho nó một lần được chứ?”

Tiểu A Khê sững sờ gật đầu, mặc cho bàn tay mềm mại kia kéo mình lên khỏi mặt đất: “Ngươi tên gì?”

A Khê giật giật môi nhưng cũng không nói ra lời. Đứa bé bên cạnh thấy vậy liền hô: “Nó là A Khê, nó bị câm điếc!”

Nghe nói tên này, mỹ nhân hiển nhiên là sửng sốt, trong ánh mắt lưu chuyển cái gì đó nhưng rất nhanh liền lướt qua: “A Khê... Ngươi thắng rồi, nhận phần thưởng đi.”

Nhưng mà nó lại không giống mấy đứa trẻ ở đây, thèm thuồng nhìn mâm bánh, nó đưa bàn tay nhỏ dính bùn chỉ chỉ về phía môi nàng, lại chỉ chỉ vào gương mặt mình.

Hành động đó đúng là làm cho người xung quanh phải hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh tuôn nườm nượp.

Tiểu Thái tử vừa mới kéo quần lên xong, thấy thế liền tức giận: “Mẫu hoàng đâu phải mẫu thân của ngươi, dựa vào cái gì bắt mẫu hoàng phải hôn ngươi?”

Nhưng Niếp Thanh Lân cũng chỉ mỉm cười nhìn gương mặt quật cường của đứa bé, dùng khăn tay trắng nhẹ nhàng mà lau đi bùn đất trên khuôn mặt của nó, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên...

Từ ngày đó trở đi, A Khê vẫn không chịu rửa mặt, mỗi ngày, lúc chăn dê trên triền núi, khi không có người liền a a ô ô cười. Vết thương trên đùi vẫn chưa khỏi hẳn, nó vẫn muốn trèo lên cành cây cao của đại thụ nhìn xuống viên nơi tiên nữ đang sống.

Nhưng mà cây đại thụ đã bị người ta chặt gãy. Nghe nói bởi vì đại thụ che cản hết ánh sáng trong sân, Thái phó đại nhân liền sai người chặt bỏ. Những cánh cây lớn đều bị người kéo đi làm củi, chỉ còn lại những tàn lá héo úa trên mặt đất.

Ngày Hoàng đế rời khỏi thôn Hoa Khê, nó liều mạng kéo theo cái chân bị thương đuổi theo phía sau đoàn xe, nhưng đôi chân đó làm sao đuổi kịp đoàn xe, bị bụi mù làm sặc, yết hầu tựa hồ như có một vật gì muốn dũng mãnh trào ra, nhưng lại bị nghẹn lại, không thể thốt ra thành lời.

Nó leo lên một triền núi thật cao, bị một rễ cây làm ngã, vết thương ở chân liền truyền đến một cơn đau thấu xương, Có lẽ cảm nhận được cơn đau thấu xương đó, nó rốt cuộc giống như con thú bị thương, khàn khàn tru lên một tiếng “Lân nhi...”

Nhưng sau tiếng gọi ngắn ngủi đó, trong lòng nó liền dâng lên một trận mù mịt, thử phát ra âm thanh tiếp theo nhưng lại chỉ là những tiếng y y a a...

Ông thầy tướng số kia rốt cuộc cũng chuẩn bị rời thôn, đi đến cửa thôn nhìn thấy nó bị ngã trên đồi cao, cũng chỉ lắc đầu thở dài: “Giữ quá nhiều dục niệm không chịu buông tay, vì sao đã qua 5 đạo luân hồi cũng không chịu bỏ xuống? Chấp niệm nhiều, đó là nghiệt...”

Nó nghe xong lời đạo sĩ nói, tựa hồ hiểu, lại như không hiểu, nhưng nếu có hiểu, liệu có thể buông sao?

Nó hướng mắt nhìn về bụi bay mù mịt phía xa, chỉ cảm thấy hai bên má từng được hôn kia nóng bừng lên, khiến cả người đều sôi trào. Mười kiếp ư? Nếu như phải trải qua mấy trăm năm luân hồi, hắn sẽ được gặp nàng một lần nữa, ôm nhau ở dưới ánh trăng thưởng thức hương hoa nở, như vật hắncũng nguyện ý chịu đựng đau khổ của mười kiếp, để hồng trần mài dũa đi những tham vọng công danh lợi lộc đó, chỉ còn lại trái tim, đổi lấy một tấm chân tình...

Thôn Hoa Khê đã khôi phục lại cảnh yên tĩnh như xưa, người trong thôn Hoa Khê vẫn sống cuộc sống bình thản hàng ngày, mặc thời gian chảy xuôi. Chân của A Khê cũng không khỏi hẳn được, nó lại trở nên quái gở, ngồi một mình trên sườn núi chăn dê luôn phát ra những tiếng cười si ngốc. trênđỉnh đầu nó là một mảng trời xanh, còn có những đám mây như đang đan xen lượn lờ, hóa thành gương mặt tươi cười của giai nhân...

-TRUYỆN TỚI ĐÂY LÀ HOÀN NHÉ-​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.