Không phải Nhiệm Quách, mà là mẹ.
Doãn Đoả kinh vía khi thấy Dã Điền xuất hiện tại đây, trên mặt bà không hề gán tia vui vẻ nào, trong lòng cô bất giác dãy lên nỗi lo sợ, nhẹ một tiếng gọi: "Mẹ."
Chát...? Âm thanh vang lên rất hoang dã vọng lại trong căn phòng vệ sinh, Doãn Đoả cũng cảm nhận được cơn đau đớn khiến đầu cô choáng váng, cả người bất tri bất giác mất hết sức lực mà ngã, lưng đập vào bồn rửa mặt. Cơn đau lại thêm mấy vết thương bị đánh chưa lành lại đau tăng thêm.
"Mày giả vờ cái gì? Mau đứng dậy cho tao."
Doãn Đoả khó hiểu, tâm tình cô càng tồi tệ hơn khi bị mẹ đánh, lại thêm phần xưng hô xa lạ.
"Nói cho tao nghe, tại sao mày lại ngồi dùng bữa tối với chồng em gái mày hả?"
À! Hoá ra đây là nguyên nhân khiến bà tức giận.
Doãn Đoả cố gắng đứng dậy, đôi môi cười một cách chua chát rồi trả lời: "Vốn dĩ con không muốn liên quan gì tới anh ấy nữa! Nhưng tinh thần anh ấy có vẻ hơi điên, muốn ép con làm tình nhân..."
Chát...
Một bên má còn lại trắng muốt bỗng chốc cũng bị bạt tai của Dã Điền nhuốm đỏ ửng, bà trợn mắt nhìn cô.
"Ai bảo mày quyến rũ nó hả? Quyến rũ nó thành công bây giờ bị bắt gặp nên đổ tội sao? Doãn Đoả, cô cũng dám gan to rồi đấy."
"Mẹ, con không có mà."
Doãn Đoả sợ hãi mếu máo nói.
Giây sau Dã Điền liền đưa tay lên t ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cuong-si/2840926/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.