“ Tiểu Bạch, ngoan lại đây nào“...
“ Tiểu Bạch ăn bánh nho nào“...
“ Tiểu Bạch thật xinh đẹp“.
“ Bà ngoại, con giống mẹ không?”.
“ Tất nhiên là giống rồi“.
“ Nhưng mà, bọn họ nói con không giống mẹ cũng không giống ba “.
“ Tiểu Bạch ngoan, bọn họ mới là ghen tỵ với con, tiểu Bạch xinh đẹp như vậy cơ mà“.
Tố Bạch quỳ trước bia mộ của ông bà, nước mắt không hề che giấu lại rơi xuống “ Ông ngoại, bà ngoại. Tiểu Bạch đến thăm ông bà “. Cô đưa tay vuốt ve đám cỏ xanh trên bia mộ. Người thân duy nhất yêu thương cô đã không còn trên cõi đời này rồi. Tình thương ngắn ngủi mà cô có được khi đến với thế giới này, ngoài ông bà ra cô không có người thân nào khác.
“ Con thật nhớ hai người”, cô cúi đầu thầm thì.
Cô đến với thế giới không được chào đón này, có mẹ sinh ra nhưng lại không được yêu thương, có ba những không hẳn là vậy. Hóa ra, cuộc đời cô sớm đã là một bị kịch như vậy.
Nước mắt đua nhau rơi rớt trên hai gò má, cô gục đầu lên mộ nhỏ giọng nói:” Tiểu Bạch sai rồi phải không? Có phải con không nên yêu người ấy không? Ông đã nói: Người yêu con thật sự sẽ không làm con khóc. Nhưng mà, con lại hết lần này đến lần khác nhu nhược mà yêu anh ấy”.
Trời lại đổ mưa, cơn mưa phùn dai dẳng. Tố Bạch vẫn ngồi bất động ở đó, nước mưa giúp cô cuốn trôi luôn những giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cung-anh/2352995/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.