“ Hầu hết con người đều hạnh phúc, nếu họ có những suy nghĩ hạnh phúc…”
Tố Bạch nằm sấp trên giường, đôi chân thon dài bởi vì chiếc váy ngắn mà để lộ ra. Bộ dáng bất cần đời, cô nhìn đồng hồ điểm chín giờ tối rồi lại nhìn điện thoại. Chẳng một tin nhắn nào gửi tới. Cô ủ rũ suy nghĩ “ không lẽ mình đã thất bại trong việc quyến rũ anh ấy?”.
Tố Bạch lim dim chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Mười hai giờ đêm. Cánh cửa phòng từ từ mở ra, một thân hình cao lớn bước vào. Vẻ mặt có chút mệt mỏi vì công việc. Bước vào phòng trong, Mặc Phong bỗng cảm thấy cổ họng có chút khô khát, Tố Bạch nằm nghiêng người cảnh xuân tươi đẹp gần như được phơi bày trước mắt.Chiếc giường có chút lộn xộn, ga giường đã được đổi thành màu đen, nó như làm nền cho làn da trắng trẻo của cô. Khuôn mặt yêu mị khi ngủ rất đáng yêu, Mặc Phong ngồi xuống bên giường vén những sợi tóc lộn xộn trên mặt cô.
Không hiểu sao, từ lúc gặp cô anh lại không thể khống chế được cảm xúc của mình. Cô là người con gái đầu tiên khiến anh không thể khắc chế lại bản thân mình, là người khiến anh không ngừng phải suy nghĩ đến. Đầu óc Mặc Phong có chút rối bời, “anh có phải đã đi đúng hướng rồi không?”.
“ Tố Bạch, chỉ trách em là con của Hồ Thái Thái”, giọng nói của Mặc Phong rất nhỏ, nhỏ như tiếng mũi kêu, nhỏ đến nổi chỉ mình mới nghe thấy.
Tố Bạch quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cung-anh/2352970/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.