Ngạn Thanh cúi xuống nắm lấy tay anh,cô nhẹ nhàng vân vê ngón tay thon dài ấy.Giọng nói mềm mỏng cất lên trong không gian tĩnh mịch.
- Quý Nghiên Dương.
Cô gọi tên anh,anh đáp lại khe khẽ rồi lại tiếp tục hôn nhẹ lên mái tóc cô.Ngạn Thanh không nói gì nữa cả,cô chỉ là muốn gọi tên anh mà thôi.
Cô muốn hỏi anh nếu cô biến mất anh sẽ đau lòng chứ?1 năm 2 năm hay là nhiều năm sau đó anh vẫn sẽ nhớ đến cô chứ?
Nhưng làm sao cô có thể nói ra được đây,cô không thể.Cô không thể yêu thêm anh được,những ngày sau nữa và cả tương lai nữa cô sẽ chẳng thể gặp lại anh nữa rồi.
Anh không chê cô phiền mà cùng cô phối hợp.Một người gọi một người đáp lại.Đến khi người trong lòng thiếp đi Quý Nghiên Dương mới cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
- Ngủ ngon,Thanh Thanh của anh.
Đến nửa đêm Ngạn Thanh đột nhiên tỉnh giấc.Hai bên mắt cô đỏ hoe,nước mắt lăn dài bên má.Đôi mắt không có tia sáng nhìn qua người bên cạnh.
Cô đau quá,cô vừa gặp ác mộng.Cô mơ thấy anh kết hôn sống hạnh phúc bên người khác mà không phải cô.Cô mơ thấy mình bị bỏ rơi,cả Bami cũng rời xa cô.Chỉ một mình cô,cô độc ở trong căn phòng trống trãi.
Dù biết trước kết quả sẽ như thế nhưng cảm giác trong cơn mơ ấy như sự thật vậy.Nó khiến cô đau không thể thở được,cứ tưởng sẽ không đau nhưng không hề như cô nghĩ.
Đến khi bừng tỉnh chỉ còn nước mắt trên mi,nỗi buồn bủa vây cô.Chỉ nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ben-goi/3493796/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.