Nhìn thấy mặt mày ủ rũ của Lưu Phúc, bộ dáng tiếc nuối, Mã Ngọc cũng đồng thời thở dài một hơi, nói: "Trước kia không nên nghĩ đến những thứ này, trước mắt hôn sự của con trai vẫn quan trọng hơn, việc đó bây giờ Chu Linh đã trở về đây, ngày mai sắp xếp cùng nhau ăn một bữa cơm nhanh chóng giải quyết mọi chuyện để tránh đêm dài lắm mộng." Nói đến hôn sự của con trai, Lưu Phúc lúc này mới tỉnh táo lại bỏ lỡ tiếc nuối nhận nhau với Lưu Hổ, cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Lan ra ngoài... Một bên khác, Triệu Phong vừa trở lại khách sạn, đã nhận được tin nhắn của Chu Linh, cô ta nói với Triệu Phong Nhà họ Lưu muốn mở tiệc chiêu đãi mình khách sạn Lâm Hải. Sau khi Triệu Phong chắc chắn mẹ Chu không bị bệnh, Triệu Phong đang định tìm đến Nhà họ Lưu để từ hôn, không nghĩ tới vậy mà Nhà họ Lưu lại nhanh chóng ra tay như vậy! "Yên tâm, ngày mai tôi sẽ để cho Nhà họ Lưu chủ động từ hôn!" Triệu Phong trả lời. . Mặc dù Chu Linh không biết Triệu Phong có biện pháp nào, nhưng trong lòng vẫn luôn tin tưởng người anh trai này của mình. Sáng sớm hôm sau, Lưu Phúc sắp xếp lái xe đến đón cả nhà Chu Linh, đi tới khách sạn Lâm Hải. Ba người Diệp Lan xuống xe, Lưu Phúc cùng Mã Ngọc cũng không ra nghênh đón, vẫn đứng ở trên bậc thang của khách sạn như trước, với dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Với suy nghĩ của bọn họ, Chu Linh có thể gả cho Nhà họ Lưu là đã trèo cao, nếu không phải là con trai của mình có chút thiếu sót, thì làm gì tìm đến đứa trẻ trong gia đình nghèo như Chu Linh. Dù sao lấy Nhà họ Lưu cũng có thể lực huyện Lâm Hải, dù cho không tìm được người cao cấp như Tạ Khôn, nhưng tìm một gia đình môn đăng hộ đối cũng không phải vấn đề gì. Nhìn thấy Lưu Phúc và Mã Ngọc đứng ở chỗ đó, lúc Diệp Lan xuống xe nở một cười chào hỏi. "Ái chà, thông gia, mọi người cứ ở trong phòng chờ là được rồi, tại sao còn phải ra ngoài này mà đón chúng tôi." Diệp Lan nói. Mã Ngọc cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Chúng tôi đứng ở cửa ra vào là vì sợ bảo vệ không cho máy người đi vào, đến lúc đó lại trở nên lúng túng! Với lại hiện tại chúng ta vẫn chưa phải là thông gia, nhưng tôi nghe nói, Chu Linh nhà mấy người giống như không hài lòng với môi hôn sự này!" Nói xong, Mã Ngọc còn khinh thường nhìn vào Diệp Lan cùng Chu Hạo ở sau lưng Chu Linh.
"Nào có, đứa nhỏ Chu Linh này rất hiểu chuyện, không phải đã trở về từ thành phố Giang Nam rồi sao!" Diệp Lan làm lành nói. Lúc này, Lưu Phúc ở bên cạnh cũng mở miệng nói tiếp: "Được rồi, mọi người đã đến đủ, đi vào trong rồi nói, nói ở ngoài này mà bị người khác trông thấy sẽ rất mất mặt!" Theo ý của Lưu Phúc, mặc dù con trai mình có chút không được trọn vẹn, nhưng mà cùng với nhà Diệp Lan kết làm thông gia thì đúng là bất đắc dĩ, thậm chí có chút mất mặt. "Được, được rồi!" Diệp Lan cười làm lành như cũ. Ngay khi mấy người đang định vào cửa, chiếc xe Bentley của Tạ Khôn chậm rãi lái tới. Xe dừng hẳn, bảo vệ ở cửa lập tức chạy đến, cung kính mở cửa xe, Tạ Khôn chậm rãi đi xuống xe. Thấy cảnh này Mã Ngọc cùng Lưu Phúc thầm vui mừng trong lòng, Lưu Hổ càng là vội vàng cong người lại chạy ra đón tiếp, muốn lên tiếng gọi, mượn quan hệ của Lưu Hổ để nhờ vả chút. "Xin chào ông chủ Tạ, chúng tôi là anh trai và chị dâu của Lưu Hổ!" Lưu Phúc nói. "Đừng có cản đường!" Lúc này Lưu Phúc tiến lên phía trước bị vệ sĩ của Tạ Khôn đẩy ra. Ngược lại khi Tạ Khôn nhìn thấy mấy người ở phía sau lễ phép nhẹ gật đầu. Loại chuyện như này đối với Ta Khôn mà nói là hoàn toàn xuất phát từ sự lễ phép, hơn nữa cũng không thể Phong phí là khách hàng của mình. Ngược lại là Lưu Phúc cùng Mã Ngọc nhìn thấy Tạ Khôn cười với mình sau đó gật đầu, thì trên mặt hai người đã không nhịn được lộ ra vẻ đắc ý. Xem ra người tên Tạ Khôn này hẳn đã nghe được danh tiếng của Lưu Hổ nên mới tới chào hỏi bọn họ! "Đi thôi, tôi nghĩ lát nữa Tạ Khôn nhất định sẽ nói khi gặp Lưu Hổ, đến lúc đó không chừng còn có thể đến chỗ chúng ta mời rượu!" Lưu Phúc nói đầy đắc ý. Một đoàn người đi tới đại sảnh, nhân viên phục vụ tiến lên tiếp đón, sau khi đối với với tên của người đã đặt bàn ăn, mới lễ phép nói: "Thực sự xin lỗi, bởi vì tầng hai có người đã đặt riêng, cho nên phòng mọi người đặt trước đó sẽ đổi thành tầng một!" "Chuyện này là sao vậy? Tôi đã đặt vị trí đó từ sớm, nói đặt riêng là được đặt riêng sao?" Bởi vì vừa rồi Lưu Phúc thấy Tạ Khôn mỉm cười gật đầu với mình, nên trong lòng đầy đắc ý, thấy nhân viên phục vụ nói như vậy, lập tức tỏ ra không vui. "Thật sự có lỗi với mấy vị, nếu như có thể chấp nhận, thì hôm nay phiếu ăn của mọi người sẽ giảm giá 90%!" Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười như cũ. "Mấy người định xem thường ai vậy, chúng tôi đã đặt phòng ở tầng hai, mấy người có biết đến ông chủ của các người cũng phải bây giờ cũng phải cho nhà họ Lưu chúng tôi mấy phần mặt mũi nữa!" Lúc này Mã Ngọc cũng không vui tiến lên phía trước nói.
Ha Ha! Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy nhất thời không nhịn được cười ra tiếng, ở huyện Lâm Hải cũng chưa từng nghe nói ông chủ Tạ Khôn sẽ phải nể mặt ai hết! "Nghe khấu âm của mọi người cũng không giống nơi khác, ông chủ của nơi này là ai không phải mọi người cũng không biết chứ?" Nhân viên phục vụ cười nói. Lưu Phúc thấy mình cùng vợ lại bị một nhân viên phục vụ cười nhạo, trên mặt có vẻ không kiềm chế được, lúc đầu còn tưởng là sẽ làm mất mặt đám người Diệp Lan, như này không phải là đã ném đi mặt mũi của Nhà họ Lưu sao! "Gọi đến đây... Gọi quản lý của mấy người tới đây!" Lưu Phúc định nói gọi cả ông chủ của mấy người tới đây, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn không đủ dũng khí. Lúc này, một người trung niên mặc âu phục giày da đi tới, trên ngực còn thẻ công tác, phía trên viết rõ ràng bốn chữ quản lý sảnh lớn. Quản lý ngẩng đầu đi tới trước mặt Lưu Phúc, ánh mắt đánh giá mấy người phía sau, vẫy tay áo với nhân viên phục vụ, ra hiệu nhân viên phục vụ có thể đi làm việc khác, bên này cứ để mình đến xử lý. "Ông chính là quản lý đúng không, nhân viên phục vụ của mấy người có thái độ như vậy sao?" Lưu Phúc không cam lòng nói. Quản lý nhàn nhạt cười, mở miệng nói: "Hôm nay là do ông chủ chúng tôi phải chiêu đãi quý khách cho nên toàn bộ tầng hai không được tiếp khách ngoài! Mọi người có thể xuống tầng một ăn cơm chúng tôi sẽ giảm giá chín mươi phần trăm, hoặc là bây giờ có thể rời đi!" Giọng điệu của quản lý không nóng cũng không lạnh, nhưng lại lộ ra vẻ cường thế, lập tức đề khí thế của Lưu Phúc và Mã Ngọc xuống. Vốn dĩ bọn họ nghĩ, thái độ của quản lý hẳn là khiêm tốn hơn nhân viên phục vụ, dù sao khách hàng là Thượng Đế đạo lý này nhân viên có thể không hiểu, nhưng quản lý không thể nào không hiểu được. "Hai nhà chúng tôi đang làm mối, nếu không chúng ta xuống tầng một đi, tầng một khách sạn này cũng không tệ!" Diệp Lan đứng bên cạnh lúc này cũng nhìn rõ tình huống, vội vàng khuyên nhủ. "Đúng vậy, loại người như mấy người có thể tới nơi này ăn cơm cũng đã không tệ rồi, nhưng chúng tôi không giống, truyền ra ngoài thì Nhà họ Lưu chúng tôi không gánh nổi mấy người!" Mã Ngọc cao giọng nói. "Bà..." Thấy người khác nói mẹ mình như vậy, Chu Linh nhất thời tức giận muốn tiến lên cãi lại, thì bị Diệp Lan ngăn lại. Lúc Quản lý khách sạn nghe thấy Mã Ngọc nói đến Nhà họ Lưu, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu mấy vị không dùng cơm thì có thể rời đi rồi, lúc nữa khách quý của ông chủ tới mọi người ở chỗ này cản trở cũng không thích hợp!" Lưu Phúc không nghĩ tới thái độ của quản lý sảnh lớn sẽ cứng rắn mạnh mẽ như vậy, nhưng lúc nghe đến khách quý sắp tới, làm cho Lưu Phúc nghĩ ngay đến vị khách quý này rất có thể là Lưu Hổ. Đến lúc đó chỉ cần Lưu Hổ tới, dựa vào mối quan hệ với ông chủ Tạ, thì quản lý sảnh lớn này chỉ là tên hề mà thôi! Nghĩ đến chuyện này, Lưu Phúc khinh thường nhìn quản lý sảnh lớn một chút, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hôm nay thực sự tôi sẽ không đi, tầng một thì tầng một! Lúc nữa ông chủ của các người thấy được thái độ này, tôi xem hôm nay ông sẽ phải nghỉ việc!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]