"Ngựa...
Ngựa người?" Liễu Uyên lại càng khó hiểu hơn.
Ngựa người là thứ gì? Là một loại động vật mới à? Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cũng không hiểu được, tới cùng là thứ mà Cổ Tam Dược đang nói đến là thứ gì? "Xin Tổng giám đốc Cổ giải thích một chút, ngựa người là loại động vật gì vậy? Xin Tổng giám đốc Cổ cho biết, tôi và Ngọc Mai sẽ ngay lập tức đi mua" Liễu Uyên cầu xin Cổ Tam Dược nói sự thật cho ông ta biết.
"Ngựa người, nói thẳng ra, đó chính là để người làm ngựa, bây giờ ông đã hiểu chưa?" Cổ Tam Dược cười lạnh đáp lại.
Bây giờ, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đều đã hiểu.
Đây là cố ý muốn nhục nhã bọn họ mà, bảo bọn họ làm ngựa cho sếp lớn kia cưỡi, phải chịu nỗi nhục này.
Ngay lập tức, Liễu Uyên máu nóng dồn lên não, nhưng vẫn ngay tức khắc nén cơn giận xuống, không dám lộ ra vẻ mặt không vui.
"Được, ngựa người, tôi hiểu rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Cổ, cảm ơn Tổng giám đốc Cổ đã chỉ bảo."
Liễu Uyên căng da đầu, gượng cười nói.
"Anh...
Anh.."
Tôn Ngọc Mai nhíu mày, hơi không thể tin được.
Nhưng mà, Liễu Uyên ngay lập tức quay đầu lại, đảo mắt nhìn Tôn Ngọc Mai và ra hiệu cho Tôn Ngọc Mai im lặng.
Sau đó, Liễu Uyên thật sự cùng với Tôn Ngọc Mai gấp rút đi đến khách sạn Phúc Lâm.
Trên đường đi, Tôn Ngọc Mai nói với Liễu Uyên: "Chồng, chúng ta thật sự phải làm ngựa cho sếp lớn kia cưỡi hay sao? Hơn nữa, dù thế nào đi chăng nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ty-phu/1727118/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.