"Nói nghe hay thật, cậu nghĩ tôi sẽ tin mấy lời nói xằng bậy của cậu à?" Lý Mộc Ca giận dỗi, nâng ly rượu lên, uống thêm một ngụm rượu lạnh. Ngay lập tức nhíu mày, trong lòng sợ hãi: "Mẹ nó! Sao lại thế này? Hương vị quả thật không ngon bằng lúc trước!" Dường như bị những lời vừa của Triệu Phong thuyết phục, cho đá vào rượu vang, vị thật sự thua xa ban đầu. Lý Mộc Ca ý thức được, bản thân thế mà bị Triệu Phong hạ thấp. Sở dĩ gọi Triệu Phong đến đây, là muốn làm hắn nhục nhã trước mặt Lâm Nhược Nhược. Không được! Lý Mộc Ca cậu tuyệt đối không thể bị động như vậy! "Triệu Phong cậu nói quả thực có đạo lý, thế nhưng chưa từng thấy cậu uống rượu vang, toàn nói suông vậy thì thật vô nghĩa" Lý Mộc Ca phải nhìn thử xem, Triệu Phong rốt cuộc có phải đang giả vờ lợi hại, lời nói chỉ là lời nói suông hay không. Mà Triệu Phong chỉ cười ảm đạm, vẫn duy trì tư thái trầm ổn cùng bình tĩnh. Rượu đã để đủ thời gian. Triệu Phong chậm rãi rót Domaine Romanée Conti 2000 vào ly đế cao. Màu sắc tuyệt hảo, vẫn còn lưu giữ được màu tím đỏ, quyến rũ động lòng người. Nhẹ nhàng ngửi qua, sự dung hòa giữa hương hoa cùng vị đắng khiến người ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Sau đó Triệu Phong nâng ly rượu lên, đặt môi lên miệng ly, đầu hơi ngửa ra sau, hít nhẹ một hơi, rượu chậm rãi chảy trên đầu lưỡi, tràn ngập trong khoang miệng. Lúc rượu đã nằm trong miệng rồi, hắn khép môi lại, đầu hơi nghiên về phía trước, dùng lưỡi kết hợp cùng cơ mặt, khuấy đảo rượu bên trong. Chất rượu tinh tế, nhẹ nhàng êm dịu, dư vị lưu lại rất lâu, hương rượu Triệu nhuần trong khoang miệng. Đây mới chính là cách thức thử rượu chính xác nhất, có thể ghi vào trong giáo trình hướng dẫn được luôn. Những việc Triệu Phong đã trải qua, Lý Mộc Ca căn bản không thể nào tưởng tượng được. Nếu Lý Mộc Ca đã khiêu khích, vậy Triệu Phong cũng không ngại dạy cho cậu ta một khóa. Lý Mộc Ca nhìn một màn thử rượu của Triệu Phong, lại không thể hiểu được, chỉ thấy động tác trôi chảy, vô cùng liền mạch lưu loát. Mà hai má Lâm Nhược Nhược lúc này lại từ từ đỏ lên. Phong độ của Triệu Phong khiến cô vô cùng ngưỡng mộ. Thật ra Lâm Nhược Nhược thấy rất khó tin, dù sao gia cảnh Triệu Phong bình thường, có thể làm được đến vậy, thật không dễ dàng. Trong lòng Lâm Nhược Nhược nhịn không được cảm khái: "Hóa ra bạn học Triệu đã tự mình lén học nhiều như vậy!" Biểu hiện của Triệu Phong, Lý Mộc Ca không có cách nào chê được. Cậu chỉ có thể âm dương quái khí* nói: "Xem ra học ngành dịch vụ cũng có một chút tác dụng, khẳng định đã hầu rượu không ít kẻ có tiền hay *âm dương quái khí: người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. Rõ ràng là mỉa mai. Việc Triệu Phong từng đi giao hàng trước đây, cả trường đều biết. Mà lúc ấy vì vấn đề học phí, Triệu Phong cũng từng làm qua rất nhiều công việc lặt vặt khác, đổi nghề nhiều lần. "Bạn học Lý, nghe nói cậu thường xuyên giao hảo với giới thượng lưu, lại không hiểu rượu vang, đây cũng phải chuyện tốt, sẽ bị người khác cười nhạo đó." Triệu Phong ung dung cười nói. Làm người, lúc không hiểu thì đừng nói. Hiểu rồi cũng nói ít thôi. Thà rằng không nói gì, cũng đừng tham nói nhiều. Triệu Phong muốn diệt uy phong của Lý Mộc Ca, không thể không dạy cho cậu ta một bài học! Gương mặt Lý Mộc Ca lúc này đầy âm trầm. "Tôi còn khách quý phái chiêu đãi, cậu hai nhà họ Đỗ sắp đến, có nói cậu cũng không biết" Lý Mộc Ca cảm thấy Triệu Phong sống tầng đáy xã hội, là tên dân đen hạ đẳng, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật thượng lưu của thành phố Bình An. Lý Mộc Ca ngay lập tức điều chỉnh lại fi cảm xúc, cười với Lâm Nhược Nhược: "Nhược Nhược, nhớ phải đến ghế đặc biệt nhé, lát nữa lại nói chuyện tiếp" Nói xong, Lý Mộc Ca phất tay áo, tự cho rằng bản thân rất tiêu sái, bỏ đi. Nhưng Triệu Phong sao lại không biết cậu hai nhà họ Đỗ là ai được. Những kẻ thuộc giới thượng lưu mà Lý Mộc Ca nói, đã bị Triệu Phong nằm trong lòng bàn tay. "Nhược Nhược, chúng ta đi dạo xung quanh đi." Triệu Phong nói với Lâm Nhược Nhược. "Được, bãi cỏ ở đây trồng thật tốt." Lâm Nhược Nhược mỉm cười gật đầu. Hai người tản bộ trên sân, thu hút sự chú ý của không ít bạn học. Phải biết rằng, Lâm Nhược Nhược là fi hoa khôi giảng đường của đại học Bình An, nhân khí ở trường cực kỳ cao. Một đám bạn học nam đều hướng mắt nhìn theo Lâm Nhược Nhược. Bọn họ thấy hôm nay Lâm Nhược Nhược mặc một chiếc đầm trắng như tuyết, như tiên nữ trong rừng cổ tích, vô cùng xinh đẹp. Dường như chiếc đầm tiên nữ này là thiết kế chỉ dành riêng cho cô vậy. "Bạn học Nhược Nhược thật sự quá đẹp, mặc chiếc đầm này vào, càng đẹp đến không chịu nổi!" "Tiên nữ đáng yêu ngọt ngào, tôi mà nắm được tay cô ấy chắc chắn sẽ khóc mất!" "Cô ấy toàn thân đều tràn ngập tiên khí, sao có thể giống như người phàm được, bớt xạo lại đi!" "Đều nghĩ cái gì đâu không, mau dẹp mấy cái suy nghĩ xấu xa đó đi, tiên nữ không ăn kiêng, thì còn là tiên nữ sao, thúi lắm!" "Nhưng mà tiên nữ lại ở cùng tên chó quê mùa Triệu Phong!" "Không cần lo, loại nghèo nàn Triệu Phong này, Lâm Nhược Nhược không có khả năng để mắt tới, nhất định do tên Triệu Phong kia chủ động dính theo! Vẻ ngoài xinh đẹp của Lâm Nhược Nhược, thêm khí chất không nhiễm bụi trần, tất nhiên trở thành nữ thần trong lòng những bạn học nam. Nhưng càng như thế, những cô gái khác càng sinh lòng ghen tỵ với Lâm Nhược Nhược. Vì hoàn cảnh gia đình Lâm Nhược Nhược không tốt, nên bị những bạn nữ khác chỉ trích. Ở bên kia, một đám nữ sinh chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Nhược Nhược cùng Triệu Phong. "Các cậu xem, thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người nghèo thì nên cùng người nghèo một chỗ mới đúng!" "Triệu Phong đáng thương, là một Hiệp sĩ đổ vỏ*!" "Cái váy kia của Lâm Nhược Nhược, chắc chắn không quá một trăm đồng!" "Triệu Phong là Hiệp sĩ đổ vỏ, tôi không tin Lâm Nhược Nhược có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của Chu Tử Hào, chỉ sợ đã sớm hiến thân rồi!" Lời này lọt vào tai Triệu Phong, trong mắt nhất thời nổi lên sát khí. Trong lúc mọi người lơ đãng, mấy cô gái miệng mồm tanh tưởi kia, không phát hiện chuyện gì, đã bị điểm huyệt. Nháy mắt, mấy cô gái này, toàn bộ đều phóng uết không thể khống chế được! đúng chỗ. Phụt Phụt Hoa cúc vàng, mùi tràn ngập không khí, cả người bốc mùi hôi hám! Mấy cô gái này, vốn mặc quần áo đẹp để quyến rũ vài tên phú nhị đại trong tiệc rượu, hiện tại sợ là ngay cả mấy tên đầu đường xó chợ cũng không thèm. Các cô mở trừng hai mắt, mồm há to, trên mặt là biểu tình không thể tin được. Lâm Nhược Nhược cách đó không xa cũng bị dọa cho hết hồn. Cô nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cũng thấy thật nhục nhã. Đầu năm nay sao cả phóng uế cũng được tổ chức thành tập thể thế này? Mấy cô gái này đùa cũng thật là quái ác, quả thực bất chấp lý lẽ! Triệu Phong kéo Lâm Nhược Nhược quay sang hướng khác, không để một màn ô nhiễm thị giác kia làm bẩn đôi mắt trong sáng của cô. "Nhược Nhược, mấy người này có thú vui thật kỳ cục, tôi không chịu được, tốt nhất là nên đi xa một chút." Triệu Phong thản nhiên cười nói. "Đúng vậy, thật là" Lâm Nhược Nhược gật đầu đáp lại. Ngay thời khắc Triệu Phong xoay người, đồng hồ trên cổ tay vô tình bị ánh sáng phản xạ, vô cùng chói mắt! Mấy bạn học nam đứng cách đó năm mét cũng chú ý tới điểm này, ngay lập tức bị chọc giận. "Mẹ nó! Con chó Triệu Phong này vậy mà cũng học được cách ăn mặc rồi, còn đeo đồng hồ!" "Chết tiệt! Theo tôi thì đó chỉ là đồ Taobao thôi, giá cùng lắm chỉ một trăm đồng mà thôi!" "Rõ ràng là mua trên Pinduoduo, cậu mau nhìn kìa, có khác gì đồ dỏm đâu!" Mà lúc này, Triệu Phong nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ Patek Philippet phiên bản giới hạn trên tay, lắc đầu. *Đồng hồ Patek Philippe: Patek Philippe là một trong những thương hiệu nổi tiếng nhất trong làng đồng hồ cao cấp thế giới. "Ai, nếu quả thật là đồ dỏm thì tốt rồi, giơ đeo cũng thật kỳ quá mà" Sắc mặt Từ Thanh Thanh lập tức trở nên trắng bệch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]