🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trốn được ra bên ngoài chắc đã tối khuya. Nhóm của Song Hà lôi thôi lếch thếch mệt đến bã người chui vào một cái hang để trú chân. Bắt đầu từ hôm ấy cả ba bước vào hành trình trốn chạy hướng tới một nơi an toàn nào đó mà chỉ mình Bạch Quang biết. (2)

Không đi nhanh được cũng không đi nhiều được vì ai cũng yếu, đặc biệt là Bạch Quang. Có vẻ như anh ta bị thương rất nặng. Không dám nhìn thẳng vào Bạch Quang Song Hà đề nghị để Louis trị thương cho anh ta. Một thoáng giễu cợt ánh lên trong mắt Bạch Quang nhưng rồi anh ta cũng chấp thuận. (1

Thật ra cũng chẳng làm được gì nhiều, chủ yếu chỉ là sát trùng và băng bó vết thương để tránh nhiễm trùng, đâu có thuốc men hay trang thiết bị y tế gi ở nơi này.

Bạch Quang không thể tự dùng khả năng trị thương như những lần khác. Có lẽ vì việc ấy tiêu tốn khá nhiều năng lượng mà anh ta giống như ngọn đèn đã cháy gần cạn dầu, cố thêm chút nữa chắc lụi tàn luôn.

Những ngày tháng trốn chui trốn nhủi cơ cực bắt đầu. Đi đâu làm gì cũng phải cảnh giác ngoái nhìn sau lưng, tim lúc nào cũng đập thình thịch hồi hộp bất an. Vất vả nhất là Song Hà vì cô phải ra ngoài kiếm ăn. Ai chả cần ăn, dù đó có là Bạch Quang đi chăng nữa. (2)

Kiếm đồ ăn kiểu gì? Ai thuê Song Hà làm gì cô làm nấy, khi chẳng có ai thuê cô đi ăn xin! Một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng như Song Hà lại đi ăn xin, cái này có thể gọi là thời thế tạo anh hùng không nhỉ? (2)

Sao lại là cô? Thì còn ai vào đây nữa nào. Bạch Quang tuyệt đối không được. Anh ta đứng đầu danh sách bị truy nã, lính tráng đi rợp đường để tìm kiếm.

Louis cũng không. Cả xứ này Song Hà chưa gặp một gã trai Tây nào. Đười ươi mặc đồ người thì có, khủng long bạo chúa cũng đầy nhưng một gã tóc vàng mắt xanh thì tuyệt nhiên không. Lỡ anh ngơ ngáo chạy ra đường, người ta tưởng mái tóc vàng kia là bó lúa mạch gặm gặm thì cô mất chồng à. (z

Giờ đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, là Louis nghĩ thế, nên anh thả lỏng hết mức. Mối nguy hại lớn nhất mang tên Bạch Quang thì đang bị thương nặng lay lắt sống dở chết dở có muốn cũng khó lòng làm hại được vợ chồng Louis.

Sống vui vẻ, thảnh thơi như hồi còn ở Hà Nội, anh chăm sóc cho Song Hà

từng chút một. Sau cả ngày làm lụng vất vả được chồng ân cần lo lắng bao nhiêu nỗi cực nhọc cô phải chịu đựng đều tan biến hết.



Vừa chải tóc cho vợ Louis ngạc nhiên hỏi:

"Sao tóc em dài nhanh thế này? Làm anh tưởng em là cái con gì." (1

Đúng là phong cách của chồng cô, dù có là lời khen nghe vẫn như giễu cợt. Song Hà đáp lại:

"Con vợ anh chứ còn con gì vào đây được? Mới có hơn một năm đã không nhận ra nổi em à?" (2)

Louis nâng mặt cô lên rồi bất ngờ cắn vào môi vợ. Cho chừa, cái miệng bĩu bĩu nhìn thấy ghét. Đoạn anh hỏi đầy kinh ngạc:

"Mới có một tuần lấy đâu ra một năm?"

Song Hà chăm chú nhìn chồng rồi ráp nối mọi thứ lại. Nếu phải đoán thì hẳn là một ngày ở thế giới của cô bằng mấy tháng bên này. Vì vậy Bạch Quang mới có cái cơ ngơi hoành tráng kia.

Song Hà lén quan sát anh ta. Cuộc đời của Bạch Quang đúng là minh chứng hoàn hảo cho câu lên voi xuống chó, gom góp tích cóp bao lâu, những tưởng đứng trên đỉnh vinh quang giàu có rồi chỉ cần vài tiếng đồng hồ mất sạch.

Mà anh ta thật sự là một kẻ thần kinh thép, đám bạn cô khi trước chỉ bị cho thôi việc đã suy sụp, suốt ngày chìm đắm trong rượu.

Sức khỏe của Bạch Quang lần này phục hồi rất chậm, mãi vẫn chưa thấy khả quan. Lí do là gì nhỉ? Vì vũ khí đả thương có độc hay khả năng trị bệnh của anh ta bị trục trặc? Vô cùng tò mò dù đã cố kiềm chế Song Hà vẫn không ngăn nổi mình hỏi Bạch Quang và nhận được câu trả lời:

"Vì dạo gần đây tôi dùng tới khả năng nhiều quá!"

"Vậy mỗi lần đi ra ngoài là anh chữa cho người ta sao?"



"Không!" Anh ta trả lời cương quyết rồi lại ngập ngừng "Tôi dùng... với em!"

Song Hà ngẩn tò te nhìn Bạch Quang, trong đầu điểm lại mọi chuyện đã xảy ra. Dùng với cô? Dùng khi nào? Cô bị thương ở đâu mới được chứ? Nghĩ tới đau cả đầu suốt mấy ngày liền rồi Song Hà rụt rè hỏi:

"Dùng với tôi là dùng lưỡi ấy hả?"

Bạch Quang không nhìn cô chỉ gục gặc đầu. Song Hà tiếp:

"Cảm ơn anh nhiều. Chắc tôi bị bệnh nặng lắm nhỉ?"

Anh ta lặng thinh không đáp. Sợ mình làm phiền Bạch Quang cô chẳng dám hỏi thêm. Có lẽ cô bị ung thư cổ tử cung nên chẳng thể nào có thai nổi.

Có bị đánh chết Bạch Quang cũng chẳng đời nào thú nhận mình dùng khả năng trị thương để làm thỏa mãn một người đàn bà dẫn tới hao tổn năng lượng nghiêm trọng.

Kẻ thù mà biết chắc chắn sẽ cười anh ta thối mũi. Chẳng nói đâu xa, tên kẻ thù tóc vàng hoe ngồi ở góc đằng kia chắc đã biết rồi, nếu không cớ sao hắn lại có điệu cười khẩy đáng ghét ấy.

Bạch Quang không sao lí giải nổi vì lí do gì mà Song Hà yêu Louis nhiều đến như vậy. Năm lần bảy lượt cô sẵn sàng hi sinh bản thân vì chồng. Cái gã yếu nhớt đấy thì có ưu điểm gì kia chứ. Khả năng tự vệ còn chẳng có, tính cách lại trẻ con, lỡ như gặp phải khó khăn cô tìm đâu ra bờ vai để dựa vào?

Louis lặng lẽ quan sát Bạch Quang đang nửa nằm nửa ngồi phía bên kia hang. Gã này nói dối mà chẳng thèm chớp mắt. Trị thương? Hay đấy, ai chả biết hắn dùng lưỡi làm gì, chỉ có cô vợ ngốc của anh là không nhận ra, suốt ngày nhìn gã với ánh mắt hàm ơn.

Anh có nên bóc mẽ hắn không nhỉ? Thôi vậy, làm thế thì tiểu nhân quá mức rôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.