Đêm qua Song Hà ngủ được nhiều hơn một chút, nhưng thà đừng ngủ còn hơn, cô mơ thấy ác mộng. Cũng không biết có gọi là ác mộng không, toàn chuyện xưa khi cô còn sống ở thời hiện đại.
Song Hà sang Anh du học rồi ở lại làm việc cho công ty dược của mẹ bạn cô đã mười năm. Phải, tuổi cô đã sắp trôi về cái mốc băm mấy nhát không chết và hẳn nhiên bố mẹ Song Hà càng ngày càng thêm hoảng hốt.
Đợt này Song Hà về nước để lo một vụ kiện tụng, cô phụ trách pháp lý của công ty. Một công ty đối tác quỵt nợ năm triệu bảng vì vậy lần này cô sẽ phải ở lại nhà lâu hơn một chút dù chẳng muốn tí nào.
Sao lại không muốn? Vốn dĩ Song Hà là đứa con gái rất được cưng chiều vì từ nhỏ đã rất giỏi giang đúng ý cha mẹ. Nhưng đó là trước đây thôi, từ khi bị đưa vào danh sách ế thì hết rồi, bao nhiêu điều tuyệt vời về cô bị lãng quên hết cả, chỉ còn thấy mỗi nhược điểm nổi bật: ế!
"Sao lại như vậy được, ở bên Anh cách sống thoáng như thế cũng không tìm nổi thằng nào nó rước à? Bao lâu rồi mày chưa có bạn trai?"
"Công việc đàng hoàng lại rất xinh đẹp, điều kiện điện nước đầy đủ, mặt tiền thoáng đãng mà chả ma nào ngó chứng tỏ tính cách có vấn đề. Mày gặp trục trặc ở đâu?"
Nói chung cách diễn đạt đa hình đa dạng nhưng tóm tắt ý chính là thế. Hai, ba năm nay lần nào về cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3723190/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.