"Vậy à?"
Sự chú ý của Phó Nhiễm lại trở lại trên tay lần nữa, cô múc một muỗng canh đậu xanh đưa lên khóe miệng.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn những động tác chậm chạp của Phó Nhiễm, nhưng thậtra cũng chuyện là rất tự nhiên, chiếc thìa in hình bông hoa màu xanh đãsắp đưa lên bên môi.
Phạm Nhàn đột nhiên nhớ tới lời nói mà PhóNhiễm đã từng nói với bà, mặc dù cô phiêu bạt ở bên ngoài hai mươi năm,nhưng cũng may mắn là có quan hệ máu mủ ở đây, mới để cho cô có thể trởlại Phó gia một lần nữa.
Tình thương của người mẹ, bà đã thiếu cô hai mươi năm, hai mươi năm, bà hết sức nuông chiều Vưu Ứng Nhụy, chútyêu thương này, mặc dù sau này cũng đã để Phó Nhiễm trở lại Phó gianhưng vẫn không thể cho cô được hưởng cuộc sống gia đình ấm áp vốn nênthuộc về cô.
Nói cho cùng, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy có áy náy.
Đôi môi Phó Nhiễm dính vào nước canh đậu xanh, giống như không hề suy tínhgì, cũng không kịp để cho Phạm Nhàn cân nhắc lại, bà đưa tay hất chiếcchén trong tay Phó Nhiễm.
May là món canh đậu xanh là lạnh, chảyxuống một đường từ trước ngực Phó Nhiễm xuống đến trên đùi, đôi tay côvẫn duy trì động tác bưng chén, thần sắc kinh ngạc, ánh mắt hiện lên đầy vẻ khó hiểu.
"Mẹ?"
Phạm Nhàn ngân ngấn nước mắt, nửa bátcanh đậu xanh vẩy vào trên mu bàn tay bà, bà buông tay phải ở bên người, tay kia chống vào mép bàn.
"Tiểu Nhiễm, nếu mẹ làm một quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-thanh-that/2177247/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.