Giọng nói của Minh Thành Hữu trầm xuống, lộ ra một loại hoang vu cùng buồn bã phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
"Phó Nhiễm, chúng ta một nhà ba người nhảy xuống từ nơi này, chúng ta cùng chết!"
Phó Nhiễm thấy cảnh tượng dưới lầu, Minh Thành Hữu lại đè ở sau lưng cô,chỉ cần hơi dùng sức một tí, bọn họ thật sự có thể sẽ rơi xuống. PhóNhiễm nắm chặt tay lại, Minh Thành Hữu thật sự có thể làm được, phần eocủa Phó Nhiễm bị đè ép mạnh. Tư thế của hai người dán sát vào nhau rấtchặt chẽ, trời lại nóng bức, mồ hôi đã thấm ướt đẫm quần áo rất nhanh.
"Nếu muốn thì anh đi chết đi."
Giọng của Phó Nhiễm hết sức bình thản, cố gắng nói ra mấy chữ này.
"Không có việc gì có thể thả tôi ra."
Cô nói với giọng run rẩy, cái tư thế khom lưng này làm phần bụng bị áp bức rất khó chịu. Minh Thành Hữu dừng lại động tác đè ép cô, ánh mắt thêlương hướng về phía Phó Nhiễm ở trong ngực, buông tay ra.
PhóNhiễm thấy sau lưng có khoảng cách, cô xoay người đẩy Minh Thành Hữu một cái, sau đó bước mấy bước cách xa Minh Thành Hữu. Minh Thành Hữu dứtkhoát hướng về lan can, lấy thuốc lá từ trong túi quần ra hút.
Phó Nhiễm nhìn hắn chằm chằm, cũng không tiếng ngăn cản. Trên mặt MinhThành Hữu in rõ dấu tay cùng một vết rách rõ ràng. Với bộ dạng này mà đi ra ngoài tuyệt đối sẽ là một tin tức thời sự nóng hổi.
Ở Nghênh An thị này người nào có khả năng làm cho Tam Thiếu biến thành bộ dạng này được?
Hắn là một người đẹp trai hào hoa, ánh mắt như mây mù nhìn chằm chằm vàobụng của Phó Nhiễm. Từ lúc nhận được điện thoại của Lý Vận Linh đến giờ, tâm tình của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh được, có thể đây là điều rấtbất ngờ, đây là con của hắn?
Trong miệng còn lưu lại mùi thuốc lá đắng chát nơi đầu lưỡi, ánh mắt Minh Thành Hữu tham lam nhìn chăm chúvào bụng Phó Nhiễm hỏi.
“Mấy tháng rồi, tại sao còn chưa thấy bụng?”
Phó Nhiễm nghe thấy lời nói này thật hoang đường, thái độ của cô lạnh lùng, kiên quyết.
“Nhắc lại với anh một lần nữa, tôi sẽ không giữ lại đứa bé này”.
Minh Thành Hữu hung hăng rít một hơi thật dài, nói.
"Nhưng đây là con của chúng ta."
Phó Nhiễm cười lạnh: "Anh dám khẳng định?"
Minh Thành Hữu dùng một thái độ vô cùng kiên định: "Đây là sự thật không thể nghi ngờ."
Phó Nhiễm nghe vậy, sắc mặt bình tĩnh nói: “Cũng bởi vì đây là con của anh, tôi mới không muốn giữ lại”.
Minh Thành Hữu mím chặt môi thành một đường thẳng, cánh tay cầm thuốc buôngthõng xuống, từng vòng khói tỏa ra bay một cách vô định, lúc có lúckhông.
“Phó Nhiễm, như thế nào em mới có thể giứa trẻ?”
"Không có khả năng này." Phó Nhiễm lạnh giọng.
"Hơn nữa, chẳng phải Vưu Ứng Nhụy đã mang thai con của anh sao? Nếu đã nhưvậy, thêm hay bớt một người đối với anh cũng chẳng có gì quan trọng."
Minh Thành Hữu nghe vậy, mày kiếm nhíu chặt: "Cô ấy không mang thai."
Phó Nhiễm bán tín bán nghi, nhưng nếu Vưu Ứng Nhụy muốn cho cô sự khó chịu này, cũng không bằng việc mà cô muốn che giấu.
"Vậy sao, tôi mang thai đúng là cô ta đã nói với anh chứ? Nhưng hiển nhiênlà các người không có bàn với nhau, Vưu Ứng Nhụy nói với tôi là cô tacũng mang thai thì anh sẽ không cần có đứa bé của tôi, bây giờ anh lạikhăng khăng muốn đứa bé này, thật là buồn cười!"
Phó Nhiễm nóidối một cách tự nhiên, cô hiển nhiên biết rõ dù có đánh chết Vưu ỨngNhụy cũng sẽ không đem chuyện cô mang thai nói cho Minh Thành Hữu biếtđược.
Sắc mặt Minh Thành Hữu không giấu được sự âm u, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm chăm chú.
"Cho nên, em mới có ý nghĩ muốn hủy hoại đứa bé này phải không?"
“Quyết định của tôi không liên quan tới các người”.
Phó Nhiễm xoay người bước đi.
"Phó Nhiễm, em đừng ép tôi."
Minh Thành Hữu nói sau lưng cô, Phó Nhiễm giả vờ như không nghe thấy mà bước đi. Phó Nhiễm đã đi vào phòng ngủ, Minh Thành Hữu đuổi theo kéo tay côlại: "Tôi nói một câu cuối cùng, nhất định phải giữ lại đứa bé!"
Phó Nhiễm đưa tay đẩy Minh Thành Hữu ra, lại bị Minh Thành Hữu ở sau kéo bả vai cô kéo đến bên giường, hắn dùng sức đem Phó Nhiễm giữa giường, giữchặt hai tay của cô: "Phó Nhiễm, còn nhớ rõ phiền toái lần trước cha emgặp phải không?"
Phó Nhiễm dùng hai tay đẩy Minh Thành Hữu đang ở trước ngực cô: "Cũng không thoát được quan hệ với anh sao? Minh ThànhHữu, đến tột cùng là anh đã làm biết bao nhiêu chuyện trái lương tâm sau lưng tôi? Hèn hạ!"
Minh Thành Hữu nhếch môi, hắn vốn muốn nói,sẽ không để cho phiền toái đó tìm đến cửa nữa, không nghĩ tới là PhóNhiễm không nghĩ ngợi gì mà đã đem các sự kiện kia liên hệ với hắn.
Thật sự đúng là hắn đã làm điều có lỗi với cô, hơn nữa chính bản thân hắncũng có nhiều “vết tích”, khó trách Phó Nhiễm hiểu lầm.
Minh Thành Hữu cũng không lên tiếng phản bác: "Vì thế tôi khuyên em. . . . . ."
Phó Nhiễm quật cường hất cằm lên: "Anh đã quen với việc từng bước từng bước đưa người ta vào chỗ tuyệt vọng rồi à? Minh Thành Hữu, anh cho rằng ởtrong mắt cha của tôi, con đường làm quan của ông ấy và thanh danh củaPhó gia, cái nào quan trọng hơn?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu tối sầmlại: "Vậy thì thử nhìn một chút, tôi không tin ông ấy ngồi trên chỗ caonhư vậy khi té xuống còn có thể chịu được. Mà cha mẹ em cũng đã lớn tuổi rồi, già rồi mà còn phải mang trên người tiếng xấu. Phó Nhiễm, bọn họnhận lại đứa con gái thất lạc hai mươi năm về, có đáng giá không?’’
Đây là nỗi đau nhất của cô, miệng vết thương của cô, đương nhiên hắn biết rất rõ ràng.
Khóe miệng Phó Nhiễm run rẩy, tâm tư tràn đầy mà không có chỗ bộc phát, cô để hai tay trước ngực đã nắm chặt lại.
Hiển nhiên Minh Thành Hữu đã chú ý tới điểm này, Minh Thành chau mày, thừadịp Phó Nhiễm đang đau khổ, thừa thắng xông lên: "Đứa bé này, tôi có thể sắp xếp cho em một nơi bí ẩn để sinh nó, ai cũng sẽ không biết chuyệnnày, cũng có thể để cho tôi nuôi dưỡng đứa bé, Phó Nhiễm, lúc ấy em cóthể bắt đầu lại một cuộc sống mới theo ý em. Chỉ cần, em. . . . . .giữlại đứa trẻ này c
Minh Thành Hữu suy nghĩ một cách xuất thần,trong mắt cô là hình ảnh phức tạp không rõ ràng của hắn. Phó Nhiễm cũngkhông thèm chú ý tới, lửa giận lấp đầy trong ngực, cô chưa bao giờ thấyMinh Thành Hữu bỉ ổi tới mức này.
Cô giống như là đánh người thành nghiện.
Phó Nhiễm cũng không nhịn được nữa, nếu không sẽ phát điên mất.
Người ta nói không nên đánh trên mặt người khác, nhưng cô lại đưa tay ra tát hắn một cái.
Đúng như dự liệu của Minh Thành Hữu, đưa tay lên, tay chạm tay phát ra mộtâm thanh vang dội khắp phòng ngủ, hắn cũng không né tránh, mạnh mẽ chịuđựng, còn đưa tay cầm tay cô đánh vào má trái, má phải.
Trên mặtlần lượt in đậm các dấu tay. Trong cổ trào lên vị ngọt tanh, một dongmáu tươi chảy ra nơi khóe miệng. Hắn cúi đầu nhìn Phó Nhiễm chằm chằm:"Đánh thế đủ chưa?"
Gằn từng chữ, Minh Thành Hữu chậm rãi nói ra.
Cô nhìn thấy da mặt rướm máu của Minh Thành Hữu, còn lòng bàn tay cô thì đau rát.
"Phó Nhiễm, tôi chỉ cần em giữ lại đứa bé mà thôi, cũng không được sao?"
"Tại sao tôi phải giữ lại chứ? Minh Thành Hữu, về sau tôi còn muốn sống cuộc sống của riêng tôi".
Phó Nhiễm nghĩ tới lời nói của Phạm Nhàn, thân phận của đứa bé sẽ rất phứctạp, tất cả sẽ nhằm vào đứa bé, Phó Nhiễm nghĩ gì cũng không ai biết,nhưng lập trường của cô lại không kiên định: "Thêm một người đối với anh cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng tôi lại không giống anh, tôi khôngmuốn hủy hoại bản thân mình trong tay anh."
Minh Thành Hữu mởmiệng muốn nói gì đó, bất chợt điện thoại trong túi vang lên. Hắn lùilại, trong lòng lo lắng Phó Nhiễm sẽ rời đi, Minh Thành Hữu cầm điệnthoại bước nhanh tới c tựa lưng vào cánh cửa.
Phó Nhiễm chống nửa người lên, ánh mặt trời chiếu sau lưng cô, ánh mắt cô lạnh lùng chăm chú nhìn Minh Thành Hữu.
"Mẹ."
Lý Vận Linh bị kích động, lời nói không rõ đầu đuôi: "Thế nào rồi, còn kịp không? Có giữ được hay không?"
Một loạt câu hỏi được đưa ra, Lý Vận Linh gấp đến độ trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Vưu Ứng Nhụy ở bên cạnh cũng lo lắng nắm cht bàn tay.
"Ừ."
Sắc mặt Lý Vận Linh buông lỏng, bà ngồi trở lại ghế sa lon, ngón tay vân vê miệng.
"Tới giờ tim ta còn chưa bình tĩnh được đây, thật là làm ta sợ muốn chết. Thành Hữu, bây giờ con ở đâu?"
Minh Thành Hữu ngước mắt lên nhìn Phó Nhiễm.
"Con và cô ấy ở cùng một chỗ."
"Thành Hữu, ý con là như thế nào?"
Phó Nhiễm đứng bên cạnh, trong chuyện này, cô bị coi là người ngoài, ngay cả quyền lợi được nói cũng không có.
"Con muốn giữ lại đứa bé này."
Minh Thành Hữu nói không chút do dự. Phó Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt biểu hiện một sự tức giận.
"Tố."
Lý Vận Linh nghe vậy, tảng đá trong lòng như được gỡ bỏ, cứ nghĩ là Minh Thành Hữu sẽ phản đối.
" lại là tốt nhất, mẹ cũng hi vọng nhanh được chóng bồng cháu, về phía Phó gia thì sao?"
"Yên tâm đi, con sẽ xử lý ổn thỏa."
Giọng nói của Minh Thành Hữu có chút mệt mỏi. Lý Vận Linh gật đầu, đầu bên kia đã nhanh chóng ngắt máy.
Vưu Ứng Nhụy khẽ mở miệng nói.
"Mẹ, Thành Hữu và Phó Nhiễm ở chung một chỗ?"
"Ừ."
Lý Vận Linh lên tiếng, tư tưởng không tập trung, bà đứng dậy vòng qua ghếsa lon đi tới trước bàn thờ, rút ra hai cây nhang rồi đốt, cắm vào lưhương.
"Vân Phong, nhà chúng ta có người nối dõi rồi."
Hiện giờ chuyện Phó Nhiễm mang thai quả thực là đã bị lộ rồi, thậm chí khiVưu Ứng Nhụy đi tìm Phó Nhiễm cũng đoán được là Minh Thành Hữu cũng sẽbiết.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lý Vận Linh, Lý Vận Linh luônmồm nói chán ghét con riêng, nhưng khi sự việc xảy ra đối với con traimình, lại hận không thể đem đứa bé của Phó Nhiễm nâng niu trong tay nhưbảo vật vô giá?
Cô bắt đầu lo lắng, không chừng về sau Minh Thành Hữu sẽ tìm cô tính sổ.
Bây giờ ở Minh gia, người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có Lý Vận Linh.
Lý Vận Linh thắp nhang xong, đi về phía sa lon ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Vưu Ứng Nhụy ngồi im lặng trên sa lon.
Trái tim bà mềm nhũn, bà hiểu rõ trong lòng Vưu Ứng Nhụy sẽ có suy nghĩgiống mình, muốn cô chấp nhận một đứa con riêng mà không có một lờitrách móc, quả thật là làm khó cô.
"
Lý Vận Linh ngồi bên cạnh cô.
"Ta hiểu uất ức của con, nhưng con phải biết, gia đình ta nhất định phải giữ được đứa bé này."
Vưu Ứng Nhụy cười lạnh trong lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, dù cô có khóc nháo gì đi chăng nữa, cũng không còn quan trọng nữa rồi.
"Mẹ, con đã hiểu rõ."
Lý Vận Linh thấy cô đồng ý, thở phào nhẹ nhõm. Môi mấp máy muốn nói lạithôi, một hồi lâu sau Vưu Ứng Nhụy ngập ngừng nói: "Mẹ, trước kia ở bênngoài con gặp Phó Nhiễm, nhưng con không biết cô ấy mang thai, con làmđiều có lỗi với cô ấy, đoán chừng cô ấy sẽ tố cáo con với Thành Hữu, mẹcũng biết tính khí của Thành Hữu. . . . . ."
Lý Vận Linh không quan tâm lắm: "Điều này cũng không có gì quan trọng."
Bà ngẫm nghĩ chốc lát, đột nhiên cao giọng hỏi: "Con nói gì, con nói với Phó Nhiễm là con mang thai? Chuyện khi nào?"
"Cách đây không lâu."
Ánh mắt bà nhìn chăm chú vào bụng Vưu Ứng Nhụy, hờ hững nói: “Con của mình tốt hơn là con riêng.”
"Mẹ, nói vậy là có ý gì?"
Lý Vận Linh rũ tầm mắt xuống, không trả lời.
Minh Thành Hữu lấy điện thoại trong túi áo treo ở cửa xuống, Phó Nhiễm xemđồng hồ, nghĩ giờ này nhất định là mọi người đang lo lắng, nói.
"Tôi muốn đi về!"
"Em không đáp ứng tôi trước, tôi sẽ không cho
"Minh Thành Hữu, anh muốn bắt cóc tôi?"
Phó Nhiễm không kiềm được tức giận.
"Đúng, tôi muốn bắt cóc em."
Minh Thành Hữu lạnh nhạt nói. Phó Nhiễm yên lặng một lát sau, giọng nói cứng ngắc: “Được, tôi đáp ứng anh.”
"Tôi không tin em."
Minh Thành Hữu di chuyển đến gần Phó Nhiễm.
"Tôi và em cùng nhau kí một bản thỏa thuận."
"Cái gì?"
"Đứa bé sau khi sinh ra sẽ do tôi nuôi dưỡng, tôi sẽ không can thiệp vàocuộc sống của em. Nếu em nuốt lời, tôi sẽ đem bản thỏa thuận của tôi vàem công bố cho mọi người xem”.
Minh Thành Hữu trong mắt Phó Nhiễm, vẫn không phải là một Tam Thiếu mà cô từng biết?
Trong quá khứ, hắn mặc dù cố tình làm bậy, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì quá đáng như vậy với cô.
Trong lòng tràn ngập bi thương, tình cảm hiện tại đã hết, ngay cả muốn đóng kịch cũng không làm được.
"Anh đừng mơ tưởng!" Cô cắn răng nghiến lợi nói.
Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn thẳng vào bụng Phó Nhiễm, Phó Nhiễm đang nhìn xuống nên không thấy được ánh mắt lúc này của hắn...
"Minh Thành Hữu, cho dù anh bên tôi hằng ngày cũng vô dụng thôi. Cũng khôngtránh được khi đi bộ tôi té ngã, không cẩn thận đụng cạnh bàn, khôngtránh được lúc tôi xuống cầu thang trượt chân té ngã, không tôi ăn đồ ăn rồi bị ngộ độc, không tránh được tôi… "
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm đỉnh đầu Minh Thành Hữu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười tàn nhẫn.
"Tóm lại, tôi có không dưới một trăm cách không giữ được đứa bé này của anh."
Trong lòng Phó Nhiễm cũng khó chịu không kém Minh Thành Hữu, trái tim đau đớn, rỉ máu.
Lời cô nói ra không hề mang lại cho cô một sự thoải mái nào hết.
Minh Thành Hữu ngước mặt lên, sắc mặt âm u. Ánh mắt u tối dần chuyển sangmàu đỏ thẫm. Minh Thành Hữu từ từ đứng lên, theo bản năng, Phó Nhiễm đưa tay ra bảo vệ bụng mình.
Cô đã được lĩnh giáo các thủ đoạn của người đàn ông này, bộ dáng này thật sự làm cho cô sợ hãi.
Minh Thành Hữu đưa tay nắm chặt lấy hai vai Phó Nhiễm: "Tôi cho em biết, tôi cũng có hơn một trăm cách khiến cho toàn bộ Phó gia của em chết mộtcách thảm hại, không phải em quan tâm nhất là danh dự sao? Tốt, em làmmất con của tôi, tôi sẽ hủy diệt Phó gia của em."
Sắc mặt của Phó Nhiễm trắng bệch, thấy Minh Thành Hữu nói, môi cô mấp máy nhưng khôngnói được gì. Hắn buông cô ra, lui về sau mấy bước.
Minh Thành Hữu gọi điện thoại cho Tiêu quản gia, sau đó Phó Nhiễm nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa mở ra,Tiêu quản gia đi vào.
Lúc này, cô và hắn đang đấu đá lẫn nhau nãy giờ tự nhiên im bặt, không nói câu gì.
"Tam Thiếu."
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ Phó Nhiễm: " Giám sát cô ấy, nếu để cô ấy rời đihoặc gặp chuyện gì không may, bà muốn sống cũng không dễ dàng gì đâu."
Tiêu quản gia ngẩn ra, sau đó "Vâng
Minh Thành Hữu bước đi, tới cửa bỗng nhiên dừng lại nói: “Không cho cô ấy gọi điện thoại”.
"Vâng"
Tiêu quản gia đã được Lý Vận Linh cho biết là Phó Nhiễm đã mang thai, hiệntại cô đang ở đây, ánh mắt Tiêu quản gia nhìn hướng về phía cô đứngkhông chớp mắt.
Rốt cuộc đây là giam lỏng cô ư?
Dưới lầutruyền đến tiếng ô tô rời đi của Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm chưa kịp đứng lên, Tiêu quản gia đã khẩn trương đưa tay ra: "Phó tiểu thư, cô đừnglàm khó dễ tôi."
Minh Thành Hữu lái xe trở về biệt thự Minh gia, Lý Vận Linh đang ngồi ở trong phòng khách.
Thấy Minh Thành Hữu đi vào, bà vội vàng đứng dậy, kêu: "Thành Hữu."
Vưu Ứng Nhụy nhìn thấy dấu tay đỏ rực trên mặt Minh Thành Hữu, nhưng không dám nói tiếng nào.
"Mặt của con sao vậy?"
Lý Vận Linh đau lòng hỏi Minh Thành Hữu, cắn răng nói: "Có phải là Phó Nhiễm làm không?"
Minh Thành Hữu đưa tay lên sờ mặt, cảm giác được vết sưng trên mặt hắn.
"Mau mau…" Lý Vận Linh kêu người làm. "Lấy nước đá chườm, cô ta thật sự cóthể ra tay được, ta cũng chưa bao giờ dám động vào mặt của con từ nhỏcho tới lớn”.
Minh Thành Hữu bị Lý Vận Linh kéo đến ngồi trên ghế sa lon, tay chân luống cuống: “Từ nhỏ con được mọi người khen là códung mạo tốt, dù con có ra ngoài gây tai họa mẹ cũng không dám tát vàomặt con. Nhìn đi, thật là giống như người không có văn hóa, tại sao côta có thể tùy tiện đánh người
Bảo mẫu đem nước đá ra đưa cho Lý Vận Linh, Minh Thành Hữu lại đưa tay ra cản: "Mẹ, con không sao."
Minh Thành Hữu ngước mặt nhìn về Vưu Ứng Nhụy ngồi phía đối diện, ánh mắttỏa ra lạnh lẽo, khiến cô không kìm được mà run rẩy: “Thành Hữu, vẫn làthoa một chút đi.”
Minh Thành Hữu đảo mắt, nhìn Lý Vận Linh nhưng không biểu hiện ra một cảm xúc nào.
"Thành Hữu, hiện tại Phó Nhiễm ở đâu? Về nhà chưa, có thể lại lén đi bệnh viện nữa hay không?"
Lý Vận Linh hỏi dồn dập, hận không thể cho thời gian qua mau, để bà sớm được bồng cháu.
"Con không cho cô ấy về nhà."
"Đúng vậy, nhất định Phó gia sẽ không để cho cô ta lưu lại đứa nhỏ này”.Trong lòng Lý Vận Linh thấp thỏm. “Con đã nói với cô ta chưa, cô ta nóigì?”
Minh Thành Hữu cũng không trả lời ngay: "Mẹ, con về nhà cầm một vài thứ đi đã."
Lý Vận Linh cầm lấy tay con trai: "Thành Hữu, con đừng để cô ta có trách nhiệm gì, đứa bé sinh ra chúng ta sẽ nuôi."
Bà nói xong, liếc nhìn người đối diện. "Nhụy Nhụy cũng đồng ý."
Cô không đồng ý được sao?
Trong ngực như có một tảng đá chèn ép mạnh mẽ.
Tâm tình của Minh Thành Hữu khá nặng nề, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp cùng lạnh nhạt.
Lý Vận Linh cảm thấy đau lòng, cầm cục đá thoa lên mặt con.
Hiện tại, dù cô ta có muốn hay không, nhưng không thể để cho cô ta làm loạn, đừng nghĩ có đứa bé thì tất cả sẽ nghe theo lời cô ta.”
Vưu Ứng Nhụy đứng ở bên cạnh im lặng không nói gì, Minh Thành Hữu cầm lấy cục đá, bỏ xuống.
"Đêm nay con chắc sẽ không về nhà."
Lý Vận Linh trừng mắt: "Như vậy sao được, có đứa bé là một chuyện, cuộc sống bình thường của các con không thể bị đảo lộn được.”
Minh Thành Hữu đứng lên, nói: "Chuyện Phó Nhiễm mang thai không thể để chongười ngoài biết được. Mẹ, hậu quả thế nào mẹ là người rõ nhất."
Hắn có thể cau mặt với Vưu Ứng Nhụy, nhưng dù gì Lý Vận Linh cũng là bànội, con cái làm ra chuyện như thế này thì nói như thế nào đi chăng nữacũng là đuối lý.
"Nhụy Nhụy, Phó Nhiễm sẽ không xuất hiện trướcmặt con đâu, cho nên không thể để cho người ngoài biết được. Con yêntâm, cùng lắm là mấy tháng sau, khi đứa bé được sinh ra thì chuyện nàycũng sẽ trở thành quá khứ."
Vưu Ứng Nhụy chăm chú nhìn bóng dáng Minh Thành Hữu nhanh chóng đi lên lầu. "Mẹ, con biết rồi”
Lúc này Tiêu quản gia đang đề phòng Phó Nhiễm giống như đề phòng ăn cướp,luôn chằm chằm nhìn vào cô. Dù cô đi đâu làm gì, căn bản bà không để cho cô bước ra khỏi căn phòng này.
Trong lòng Phó Nhiễm nóng như lửa đốt: "Tiêu quản gia, tôi muốn gọi điện thoại về nhà, báo một tiếng bình an."
"Phó tiểu thư, cô đừng làm khó tôi."
Hừ, lại là những lời này.
Tiêu quản gia đứng ở cuối giường, nếu không phải bởi vì Phó Nhiễm rời đi vào lúc Minh Thành Hữu thất thế, ấn tượng của cô trong mắt Tiêu quản giavẫn rất tốt, mặc dù cô là một thiên kim tiểu thư, nhưng không có dáng vẻ kiêu căng, sống chung với cô cũng rất dễ dàng và thoải mái.
Khi Minh Thành Hữu quay lại, trong tay cầm rất nhiều túi lớn túi nhỏ, Tiêu quản gia nhanh chóng đưa tay đỡ từng thứ.
"Tiêu quản gia, bà đi nấu cơm đi."
"Vâng." Trước khi ra ngoài, Tiêu quản gia vẫn không quên đóng cửa phòng lại.
Minh Thành Hữu tìm kiếm trong cái đống túi lớn nhỏ ở trên bàn, lấy ra một bộ quần áo đưa cho cô: “Đây là áo chống bức xạ, em mau chóng thay bộ đồnày đi.”
Ánh mắt cô lạnh lẽo, nhìn theo các hành động của MinhThanh Hữu, khi bốn mắt chạm vào nhau, Minh Thành Hữu có thể nhận thấy sự giễu cợt trong đôi mắt của cô.
Cô nhắm mắt lại, mặc kệ hắn tự biên tự diễn. Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường, tay cầm áo chống bức xạ đưa tới cho cô.
Phó Nhiễm cầm lấy, vô tình chạm vào tay hắn, sau đó cô đẩy tay Minh ThànhHữu ra, bước vòng qua giường, đi vào phòng ngủ. Phó Nhiễm thay đồ xong,cô đi tới gần lan can, đưa tay chỉ vào Minh Thành Hữu.
“Anh mà bước tới, tôi sẽ nhảy từ đây xuống.”
Minh Thành Hữu không dám tới gần, ánh mắt nhìn xuống dưới xem xét. Nói xong, Phó Nhiễm muốn bước lên lan can.
"Từ đây té xuống hẳn là sẽ không chết, nhưng muốn tay chân lành lặn thì cũng không phải là điều dễ dàng.”
Phó Nhiễm đứng trên cao, nói: “Tôi biết là sẽ không chết, nhưng có thể làm cho đứa bé không còn nữa…”
Sắc mặt Minh Thành Hữu tái đi, bàn tay nắm chặt lại.
“Phó Nhiễm, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Cô dùng hành động để chứng minh cho hắn thấy, Minh Thành Hữu hoảng sợ, đưa tay ra ngăn cản cô.
“Cô yên tâm, tôi để cho cô sinh đứa trẻ này chứ cũng không muốn có bất kìquan hệ nào với cô nữa, giữa tôi và cô chỉ là đứa trẻ mà thôi, tất cảvẫn không thay đổi.”
"Chỉ vậy thôi?" Phó Nhiễm thấy nực cười, mở miệng: "Rốt cuộc là anh chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác."
Minh Thành Hữu nghe cô trách cứ, Phó Nhiễm nói đúng, lần này, hắn không suy nghĩ vì cô.
Nhưng đứa bé này, hắn nhất định phải giữ lại, không cho phép ai cướp nó đi cả.
Điện thoại trong túi Minh Thành Hữu vang lên, một hồi chuông quen thuộc, cônhanh chân chạy lại đoạt lấy điện thoại: "Trả điện thoại lại cho tôi."
Minh Thành Hữu liếc nhìn màn hình hiển thị, nói: “Là mẹ em.”
Phó Nhiễm nghĩ tới mình đã rời khỏi bệnh viện mấy giờ rồi, khẳng định làngười nhà đang tìm cô, hai chân cô mềm nhũn, tai trái vươn ra. Khi haingười sắp chạm tay nhau, Minh Thành Hữu dùng tay bắt lấy cô, dùng lựckéo cô vào lòng, tay phải nhanh chóng cầm điện thoại nhét trở lại trongtúi quần.
Minh Thành Hữu ôm lấy cô bước vào trong phòng, điệnthoại trong túi rung liên hồi. Hắn đem Phó Nhiễm đè trên giường, lấyđiện thoại ra để trước mặt cô, sau đó tắt máy.
Phó Nhiễm tức giận, không kiềm chế được, mắng:
"Anh cút đi cho tôi!"
Minh Thành Hữu bắt lấy bả vai của cô: "Đêm nay em hãy ở lại Y Vân Thủ Phủđi, không, về sau cũng ở lại nơi này, đến khi sinh đứa trẻ mới được rờikhỏi. Em muốn nhảy lầu sao? Được, mai tôi sẽ kêu người chắn hết ban công lại, em đừng ép tôi làm ra chuyện, nếu không thật sự tôi sẽ mãi mãinhốt em ở trong này. Phó Nhiễm, tôi không đùa với em đâu.”
Sắcmặt hắn lạnh lùng, mất kiểm soát, Phó Nhiễm không thể thoát được gọngkìm của hắn, mở miệng kêu gào: “Minh Thành Hữu, anh điên rồi, tránh xatôi ra!”
"Đúng, tôi điên rồi."
Minh Thành Hữu thản nhiên thừa nhận.
Phó Nhiễm thở dốc, nghĩ cách thay đổi phương pháp: "Nếu muốn tôi và anh cảđời không qua lại với nhau, cần gì phải giữ đứa trẻ lại? Minh Thành Hữu, về sau anh sẽ có con của chính mình, bất kể như thế nào, ở trong lòngcủa tôi, tôi và anh không thể trở lại như xưa được."
"Tôi biết,tôi biết rõ." Hắn lẩm bẩm một mình, bất chợt vùi mặt vào cổ cô, nói:“Những cái khác tôi không cần, tôi chỉ cần con, tất cả tài sản sau nàytôi sẽ cho con hết, tôi sẽ không để con chịu khổ, như thế vẫn không được sao?”
Giọng điệu của Minh Thành Hữu gần như là van xin, nhưng Phó Nhiễm lại không bị mê hoặc.
Chuyện này, cũng không thể vì một vài lời nói của Minh Thành Hữu mà thay đổiđược tất cả. Phó Nhiễm đã quyết tâm, ban đầu khi đưa ra quyết định này,suốt một thời gian dài, cô đã rất đau khổ, thật vất vả mới vượt quađược, cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng thật không ngờ Minh ThànhHữu lại biết cô mang thai.
Mà Minh Thành Hữu dường như đã tính toán sẵn, hắn đã suy tính
toàn bộ mọi chuyện thật chu toàn, tìm cô hội bắt thoát ra, lại tình cờ phát hiện cô mang thai.
Đứa bé này, xuất hiện ngoài ý muốn của cả hai người.
Phó Nhiễm mắt rủ xuống, nhìn mái tóc đen nhánh của người đàn ông đang vùi sâu vào cổ mình, nói.
"Muốn giữ lại đứa bé,
Minh Thành Hữu mở to mắt nhìn cô, cô nói tiếp: "Tôi sẽ không giao đứa bé cho anh, tôi sẽ kết hôn cùng Minh Tranh. Sau này tôi sẽ nói cho con tôibiết, ba của nó chính là Minh Tranh, không có quan hệ gì với anh! Anh có thể tiếp tục cuộc sống của anh, tôi cũng thế. Như vậy không được sao?’’
Phó Nhiễm nở nụ cười lạnh, một câu nói đã đâm mạnh vào trái tim Minh Thành Hữu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]