Thật ra, La Văn Anh có thể thấy Minh Tranh qua kính chiếu hậu, nhưng cô lạithu hồi tầm mắt để anh tức giận bỏ đi. Tống Cẩm Trác buồn cười nhìn khóe miệng cô như có như không vẽ lên một nụ cười. Minh Tranh vẫn giữ bìnhtĩnh, dừng xe ven đường, không hề bước qua dù chỉ cách một con đường.Nhìn bóng xe màu đen biến mất, La Văn Anh không khỏi cảm thấy chua xót.Tống Cẩm Trác nắm chặt tay cô, lên tiếng: “ Còn chưa nói cho anh biết,có nhớ anh không?”
La Văn Anh khéo léo đổi đề tài: “Vừa xuống máy bay không mệt sao? Mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Anh muốn gặp em.”
Tiểu Chu cùng Tạ Nam đi từ công ty ra, hai người phải ngồi tàu điện đi kháxa mới đến nơi ăn cơm, thuận tiện cùng nhau đi dạo phố. Tạ Nam ngẩng đầu lên thấy xe Minh Tranh đỗ gần đó: “Kia không phải là Lão Đại sao?”
“Đúng rồi.” Tiểu Chu không tập trung trả lời qua loa, Tạ Nam không tự chủbước tới phía trước. Tiểu Chu đột nhiên nhớ đến La Văn Anh nói hôm nayTống Cẩm Trác trở về, lúc này nhìn thấy xe Minh Tranh lẻ loi, lại liêntưởng đến chuyện giữa trưa, trong lòng có chút mơ hồ: “Qua đó sao?”
“Được.” Tạ Nam cầu còn không được, khoác tay Tiểu Chu đi thẳng, Tiểu Chu tránh, thầm nghĩ hai người làm gì thân đến mức ấy. Hai người bước đến cửatrước xe Minh Tranh, Tạ Nam giơ tay gõ cửa, cúi nửa người gọi: “LãoĐại.”
Minh Tranh gục trên tay lái, tự hồ không muốn phản ứng màuể oải ngẩng đầu, Tạ Nam thấy ghế lái phụ trống không. Minh Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279532/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.