Minh Tranh hình như có chút mơ hồ, rốt cuộc vẫn không hiểu được ý La Văn Anh: "Văn Anh."
Cô cũng không ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì nói nhanh đi, lát nữa tôi còn phải tới buổi hội nghị."
"Không phải hôm nay em tìm người đến đổi khóa chứ?" Minh Tranh chủ động hỏichặn đầu. La Văn Anh đem mớ tài liệu chồng chất trong tay bỏ lên trênbàn: "Mắc mớ gì đến anh?"
"Anh ngủ ở nhà em rất ngon, anh nóithật." Minh Tranh chưa có ý định muốn rời đi: "Căn nhà kia quá lớn, mẹanh lại thường xuyên tới Y Vân thủ phủ, có nhiều lúc anh về nhà chỉ gặpmấy người giúp việc, họ luôn bận rộn đi tới đi lui, trong lòng lại cảmthấy càng thêm trống vắng, hơn nữa mỗi người đều có chuyện mình cần làm, đi theo anh là dư thừa."
La Văn Anh lần đầu nghe được người đànông lấy khẩu khí như vậy nói chuyện với mình, cô không khỏi nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt anh.
"Cho nên, nếu em đổi khóa thì cho anh một chìa luôn đi."
La Văn Anh che dấu thần sắc còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài: “Anh…” Cô dừng một chút: “Tôi không đổi khóa.”
"Thật sao?" Vẻ mặt anh không một chút dao động, cũng không biết là anh tin hay không tin.
La Văn Anh khẽ đáp: “Hôm nay anh không có việc gì làm sao?”
“Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Đối với việc Minh Tranh bỗng nhiên theo đuổi không rời, kỳ thật La Văn Anhcó chút không thích ứng kịp, người ta nói con gái hay thay đổi, cô thấykhông phải là người đàn ông này còn dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279531/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.