Minh Vanh!
Tiếng thét thê lương của Hứa Dung vang lên, xé rách không gian vốn yên tĩnhcủa núi rừng, cô vội vàng chạy tới hàng rào bảo vệ bị đâm gãy nát, nhìnxuống dưới vực thẳm, ngoài một màu đen thì chẳng nhìn thấy cái gì cả,hồn phách cô như bay khỏi xác, cô hướng xuống vực thẳm kêu to “MinhVanh!”
Lý Vận Linh đi tới bên cạnh cô, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cũng chạy nhanh về phía trước.
Ầm!
Dưới vực truyền đến một tiếng nổ mạnh, sau đó bốc cháy, ngọn lửa đem thiêu trụi cả cây cối xung quanh.
“Không!!!!!!!”
Lửa cháy hừng hực, làm cho người khác nhìn mà đôi mắt như muốn bốc cháytheo, Hứa Dung không chịu nổi cú sock, trước mặt choáng váng, ngã vềphía trước.
May mắn Lý Vận Linh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô lại, kéo cô tới khu vực an toàn.
Minh Thành Hữu gọi người tới đưa Hứa Dung tới xe “Mẹ, mẹ cũng mau chóng trởvề cùng Hứa Dung đi, con và Phó Nhiễm sẽ ở lại đây tìm kiếm”
Dẫubiết việc tìm kiếm người trong vụ nổ dưới vực sâu là không có khả năng,nhưng chết phải thấy xác, biết đâu Minh Vanh còn sống thì sao? Không thể bỏ qua, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhất.
Phó Nhiễm đứng yêntrước mặt Minh Thành Hữu, một màn vừa rồi thật sự làm cho mọi người sợhãi, một số người đã lục đục tìm đường đi xuống, biểu tình Minh ThànhHữu, nhìn chằm chằm ngọn lửa vẫn đang rực cháy dưới vực.
Một lúc sau, anh mới đi tới khu vực an toàn.
“Thành Hữu”
“Em ở lại đây đi, anh xuống dưới tìm xem sao?”
“Không, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279509/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.