Lý Vận Linh không cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng lại tràn ngập lo lắng.
“Minh Vanh, con muốn làm cái gì?”
“Mẹ, thực xin lỗi.” Minh Vanh thản nhiên nói ra một câu, cánh tay ghìm chặt Lý Vận Linh mang bà ra ngoài cửa.
Hứa Dung bước nhanh đến phía trước. “Minh Vanh, đừng như vậy, nếu mẹ cùngThành Hữu đã nói đến như vậy, anh đừng kiên trì nữa được không? Anh mauquay đầu lại đi, nhiều lắm là ngồi tù mấy năm, em sẽ chờ anh trở về.”
Minh Vanh mang theo Lý Vận Linh đã đi ra đến phòng khách. “Thành Hữu, thay tôi chăm sóc Dung Dung.”
Nói xong bóng dáng biến mất ngoài cửa Y Vân thủ phủ, tiếng động cơ xetruyền đến, Hứa Dung vội vàng chạy ra, gió lạnh tạt vào mặt, tựa nhưbăng nhọn đâm vào trong xương tủy, cô nắm chặt hai tay nhìn theo hướngchiếc xe đang dần dần biến mất gọi to. “Minh Vanh.”
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đứng ở sau lưng cô, Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt. “Anh ta có thể hay không sẽ đi tìm Lý Bồi Ninh?”
“Anh phải tìm cách đến trước ngăn cản Minh Vanh, bằng không thì thật sự không thể cứu vãn được nữa.”
Hứa Dung sốt ruột đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, cô đưa tay chặn Minh ThànhHữu lại “Cầu xin anh đưa anh ấy bình an trở về có được không? Những gìanh ấy nợ của các người, sau này tôi và anh ấy sẽ cùng nhau từ từ trảlại.”
Minh Thành Hữu dặn dò Phó Nhiễm vài câu rồi đi, Hứa Dungvẫn đứng ở trước mặt anh “Anh ấy không phải thật sự muốn cưỡng ép mẹ, mà là không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279508/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.