Phó Nhiễm đặt tay lên bụng.
Người đàn ông giật mình kinh ngạc, đuôi lông mày rạng ngời như nhuộm màu vàng kim của ánh mặt trời trong nháy mắt. "Có thật rồi hả ?"
Giọng điệu cô nặng nề. "Có thể thật là gần mấy ngày bao tử không tốt."
"Xem em sợ tới mức này…” Anh đưa tay ôm cô đến trước ngực. "Nếu như thực sự mang thai, liền sanh ra."
Phó Nhiễm ra sức lắc đầu. "Lúc này mới được bao lâu, cảm giác khó chịu khimang thai em còn chưa quên thì một lần nữa lại đến đây?" Nghĩ đến cơnđau khi sinh con, Phó Nhiễm càng tỏ ra sợ hãi.
Anh cười ôm cô đến trước giường. "Vậy cũng tốt, nếu hiện tại em mang thai nữa, anh lại phải cấm dục chứ?"
Phó Nhiễm đẩy bàn tay không có quy củ của anh ra. "Mới vừa rồi ở Y Vân thủphủ, mẹ đã hoài nghi em rồi, thật sự em sợ gần chết, nhưng nếu đã cóthai, chuyện này có thể ầm ĩ rồi."
Theo như tính tình của Lý VậnLinh, chắn chắn sẽ gây sức ép cho cô. Trong lòng vốn đã nghi ngờ PhóNhiễm bên ngoài có người khác, nếu có một đứa bé nữa, càng thêm khólường.
"Cũng không sao." Anh hơi lơ đãng, “thuyền tới cầu tự nhiên thẳng” lắm là kế hoạch ban đầu bị phá vỡ mà thôi.
Phó Nhiễm nằm vật xuống giường, lúc này mới thấy thoải mái một chút. "Emmuốn nếu có đứa bé, nhất định phải chuẩn bị thật tốt để chào đón nó, bây giờ vẫn không đúng lúc."
Anh nhân thể nằm xuống bên cạnh PhóNhiễm, cánh tay ôm thắt lưng cô. "Em đã dành được hạng mục rồi, tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279482/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.