Phó Nhiễm không thấyđược tình huống ngoài cửa xe, một hồi lâu vẫn không thấy hai người đứngdậy, cô vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống theo. Lúc này, cô mới nhìn thấy Minh Thành Hữu từ từ đứng dậy, còn có người đàn ông bị đụng phải kia. Cô buông lỏng lo lắng trong lòng, vừa muốn mở miệng. Lại phát hiện thần sắc hai người không bình thường. Minh Thành Hữu từ từ đi tới bên cạnh Phó Nhiễm, cánh tay ôm lấy eo cô. "Không thể về nhà ngay được rồi." "Có chuyện gì sao?" Ánh mắt kịp chạm đến vật gì đó trong tay người đàn ông kia, Phó Nhiễm chegiấu ánh mắt khiếp sợ, đầu ngón tay cầm lấy tay Minh Thành Hữu khẽ runrẩy. "Cùng đi một chuyến thôi." Người đàn ông lên tiếng, ánh mắt nhìn về chiếc xe chở hàng dừng ở cách đó không xa. Minh Thành Hữu đưa chìa khóa xe cho hắn, dắt tay Phó Nhiễm đi về phía trước. Cô cẩn thận đi từng bước một, luôn muốn ngoảnh lại nhìn về phía sau. Minh Thành Hữu cười nói. "Cẩn thận hắn ‘lau súng cướp cò’." "Anh còn có tâm tư nói giỡn." Bộ dáng của anh như kiểu trời có sập xuống cũng có người khác chống lưngcho, Phó Nhiễm ngồi vào bên trong chỗ phía sau xe, cảm giác đầu tiênchính là bị bắt cóc rồi. Minh Thành Hữu bị bệnh nặng, nhưng ánhmắt vẫn sắc bén, anh nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trong kính chiếu hậu, nắm chặt tay Phó Nhiễm ý để cho cô đừng lo lắng. Xe chạytới một nơi không rõ là chỗ nào, cuối cùng dừng sát ở trước một biệt thự lát gạch đỏ trên tường, nhìn thấy vết phai màu hẳn là đã lâu năm. Phó Nhiễm lo lắng khoác cánh tay Minh Thành Hữu, bên trong có mấy người tới đón, một người trong ó ý bảo Phó Nhiễm không được đi vào. Minh Thành Hữu dẫn cô đến hành lang. "Ở đây chờ anh quay lại." "Thành Hữu, em vào cùng với anh." "Yên tâm đi, gặp chuyện không may còn phải đến chỗ này sao?" Nét mặt Minh Thành Hữu quả quyết, thậm chí quay sang người đứng ở bên cạnh nói. "Rót cho cô ấy một ly nước trái cây, phải là mới ép." Phó Nhiễm thấy thế, tâm trạng cũng dịu xuống một chút. Sau đó Minh Thành Hữu đi dọc theo hành lang đi đến phòng chính, Phó Nhiễmngồi ở trước bàn nóng ruột, không lâu sau, người giúp việc bưng ly nướctrái cây tới đây, quả nhiên là mới ép xong. Phó Nhiễm càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn là lễ phép cúi đầu. "Cám ơn." "Cô đang mang thai à, tôi lấy tạp chí nuôi dạy con tới đây cho cô đọc đỡ buồn." Người giúp việc đem vài quyển tạp chí trong tay đưa cho Phó Nhiễm. "Nếu có gì muốn dặn dò, lúc nào cũng có thể gọi tôi." Phó Nhiễm nghĩ, thật sự là bắt cóc sẽ không thể được đối xử tốt như vậy. Bên chân chợt thấy khác thường, Phó Nhiễm cúi xuống nhìn, thiếu chút nữahét ầm lên. Một con chó Tát Ma có thân hình to lớn nằm cuộn dưới đáybàn, cái mõm gần như muốn gác qua chân Phó Nhiễm, cô chưa hết hoàn hồn,liền muốn vội vàng đứng lên Người giúp việc vội vàng đem con chó Tát Ma ra. "Thật xin lỗi, bình thường Hải Bối rất thích chạy loạn, lao ra ngoài dọa người." "Nó tên là Hải Bối?" "Uông Uông ——" Phó Nhiễm chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với con chó lớn như vậy, toàn thânnó trắng như tuyết trắng gần như không thấy một cọng lông khác màu, xemra cũng là dòng chó nổi danh quý hiếm. Người giúp việc dùng chân đá đá con chó Tát Ma. "Hải Bối, đi ra ngoài." Nó lại giống như là một đồ vô liêm sỉ không chịu đi. "Thật ngại quá, thiếu phu nhân của tôi mang theo tiểu thiếu gia cùng tiểu thư đi ra ngoài, bình thường Hải Bối thích chơi cùng bọn họ." "Không có việc gì, cứ để nó ở chỗ này đi." Rốt cuộc vẫn có chút rụt rè, lúc Minh Thành Hữu đi ra từ trong phòng, liềnnhìn thấy Phó Nhiễm ngồi ở trước bàn không nhúc nhích, thần sắc cùngthân thể căng thẳng, dáng vẻ như gặp chuyện vô cùng nghiêm trọng. Anh bước tới, đột nhiên nhìn thấy con chó Tát Ma màu trắng. Hải Bối giống như là muốn lấy lòng Phó Nhiễm, nằm bên cạnh ghế của cô không nhúc nhích, do nó to lớn nên Phó Nhiễm vẫn ngồi im bên trong ghế, ánhmắt nhìn Hải Bối chằm chằm, chỉ sợ nó giở thú tính. "Thành Hữu." Nhìn thấy anh tới đây, cô cũng chỉ là nhỏ giọng gọi. "Sao lại bị con chó dọa sợ đến như vậy?" Minh Thành Hữu đi tới bên cạnh Phó Nhiễm, bỗng thấy Hải Bối đứng lên, bộ lông toàn thân dựng lên. "Hừ, còn phân biệt nam nữ." Ánh mắt Phó Nhiễm xuyên qua anh nhìn về căn phòng trước mặt. "Anh không sao chớ? Rốt cuộc là ai đưa chúng ta tới đây?" "Không có việc gì." Minh Thành Hữu kéo ghế ngồi vào trước bàn, xoay người lại trêu chọc Hải Bối bên chân. Phó Nhiễm thấy anh không chút hoang mang, cũng không có ý rời đi, cũng trở lại chỗ ngồi. Không khí lâm vào quỷ dị, nhìn dáng vẻ Minh Thành Hữu, thoải mái tự nhiên, cũng không có gì khác thường. Anh đưa tay vỗ vỗ đầu Hải Bối. "Phó Nhiễm, em đoán thử coi chúng ta đáng giá bao nhiêu tiền?" Phó Nhiễm vừa mới thấy bình tĩnh một chút, lại bắt đầu thấy thấp thỏm lần nữa. "Bọn họ lên tiếng?" "Ừ." Phó Nhiễm nhìn xung quanh, cô ghé sát bên cạnh Minh Thành Hữu. "Vậy tại sao lại tốt đối với chúng ta như vậy?" "Bởi vì chúng ta là gà đẻ trứng vàng Phó Nhiễm ôm chặt cánh tay Minh Thành Hữu . "Bọn họ muốn bao nhiêu?" Minh Thành Hữu nghĩ ngợi trong chốc lát, giơ hai bàn tay lên. "Hình như là con số này." "Cái gì?" Phó Nhiễm trợn tròn mắt. "Mười triệu?" Anh dùng chân đá đá đầu của Hải Bối. "Em hỏi nó, mười triệu nó có chịu đi theo em hay không ?" Cùng lúc đó, Minh gia lại ầm ĩ lật trời. Tin Minh Thành Hữu bị bắt cóc là sự thật, Lý Vận Linh lo lắng đến độ xoay quanh, khẩn cấp gọi Minh Vanh cùng Lý Tắc Cần tới. "Bắt cóc?" Lý Tắc Cần giật mình sợ hãi. "Làm sao lại xảy ra chuyện này?" Lý Vận Linh nhức đầu dựa vào ghế sa lon, hai ngón tay day day mi tâm. "Sau khi cùng Phó Nhiễm rời khỏi đây thì có sự việc này, chính xác là muốn mạng của ta." Minh Vanh ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh. "Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, đối phương ra điều kiện gì sao?" "Còn có thể là điều kiện gì chứ, không phải là muốn tiền sao?" "Nhưng nếu là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, không coi là phiền toái." Minh Vanh thở dài. "Muốn bao nhiêu?" Sắc mặt Lý Vận Linh hơi thay đổi, giọng nói cứng ngắc, nói ra một con số. "Mười tỷ." "Cái gì?" Minh Vanh cùng Lý Tắc Cần đều giật mình. "Đối phương không nói hết mau kiếm tiền lời nói, mười tỷ sẽ phải đổi thành đô-la." Lý Vận Linh nâng ly trà trên bàn lên uống hai ngụm. "Minh Vanh, con mau xem một chút, tài khoản của MR còn có bao nhiêu tiền?" "Mẹ, tiền của công ty phần lớn là tiền đã đầu tư, sợ rằng không lấy về ngay được." Nét mặt Minh Vanh lộ vẻ khó khăn. "Con sẽ cố gắng." "Không phải là sẽ cố gắng, là nhất định cố gắng!" "Chị…" Lý Tắc Cần ngồi vào trên ghế sa lon đối diện với Lý Vận Linh. "Mười tỷ không phải là số tiền nhỏ, một khi lấy ra số tiền kia, MR sẽ có khảnăng trở thành vỏ trống, sau này lấy cái gì để quay vòng?" "Nhưng nếu người không còn thì có công ty kia để làm gì chứ?" Giọng nói Lý Vận Linh cương quyết, phiền lòng nôn nóng, bà lấy lại bình tĩnh sau đó mới mở miệng nói tiếp. "Tắc Cần, cậu cũng phải nghĩ biện pháp, ngày mai trước khi mặt trời lặn nhất định phải mang tiền đến, còn nữa, chuyện này ngàn vạn lần không thểtiết lộ ra ngoài." "Mẹ, bây giờ con lập tức đi chuẩn bị, mẹ không nên quá lo lắng." Minh Vanh nói xong, cầm áo khoác lên đứng dậy sải bước rời đi. Lý Vận Linh đưa tay chống lên trán. "Dù sao Thành Hữu cũng là đứa con trai ta nuôi hai mươi mấy năm, tìnhthương dành cho nó lúc trước cũng không phải là giả vờ, ta đã coi nó như đứa con duy nhất. " Bà thở dài. "Sao nó lại có thể biến thành là con trai của Triệu Lan đây?" Lý Tắc Cần lơ đễnh. "Đừng trách em không nhắc nhở chị, về sau có lúc chị sẽ hối hận." Hải Bối bị quấy rầy, nó hận nhất là người khác đá vào đầu nó, nhìn MinhThành Hữu cũng không phải là hiền lành, không thể chọc nổi chỉ có thểtrốn tránh thôi sao? Nó nhếch cái đuôi lên, chuẩn bị đi, không, chó săn. Mấy người đàn ông ra khỏi phòng đi về phía hành lang, Minh Thành Hữu lười biếng đứng dậy "Đi thôi." Cô nắm năm ngón tay anh thật chặt, có quyết tâm sống cùng sống chết cùng chết. Minh Thành Hữu đi về phía trước, quay đầu lại nhìn Phó Nhiễm, ánh mắt tràn ngập hàm ý. Hai người bị đưa đến chiếc xe lúc trước, ngồi vào chỗ phía sau, chiếc xecũng không hướng con đường lúc đầu, khoảng nửa giờ sau đi tới một biệtthự ở ngoại ô. Phó Nhiễm không hỏi nhiều, đi theo Minh Thành Hữu xuống xe. Bên ngoài có người trông chừng, chỉ dựa vào sức của hai người bọn họ thì sợ là chắp cánh cũng khó thoát. Có vẻ như là thấy cô cùng Minh Thành Hữu đáng giá, đãi ngộ tốt hơn nhiềuso với những con tin mà cô thấy trong TV, trong nhà cái gì cần có cũngcó, ngay cả quần áo để thay cũng có thể tìm được. Minh Thành Hữu đè một tay ở phía sau đầu, tay kia vỗ vỗ bên cạnh. "Nằm đi." Phó Nhiễm nằm bên cạnh. "Lúc nào thì có thể trở về?" "Chờ họ lấy được tiền sẽ thả chúng ta." Cô nhìn vào trần nhà chằm chằm đến mất hồn. "Vừa rồi ở trong biệt thự anh đã gặp ai vậy?" Minh Thành Hữu lật người, đối diện Phó Nhiễm. "Ông chủ của những người đó, anh thương lượng cùng hắn Phó Nhiễm đưa tay xuống bụng theo thói quen, Minh Thành Hữu tiến tới, ápmặt vào bụng Phó Nhiễm, mang thai rất kỳ lạ, mỗi một ngày cũng có thểnhìn thấy sự ngạc nhiên vui mừng. "Không phải anh đã nói là tìm một cái tên rất hay cho con rồi sao?" Minh Thành Hữu áp chặt tai vào bụng cô. "Trước kia đã nghĩ tới, lại cảm giác thấy không hay, anh còn muốn chọn cái tên khác." "Con trai hay con gái đều chọn cả?" "Không, chỉ muốn tên con trai." "Trọng nam khinh nữ!" Phó Nhiễm đẩy đầu anh ra. Minh Thành Hữu thuận tay ôm cô vào trong ngực, lúc trước đi siêu âm anh cóhỏi lén bác sĩ chủ nhiệm, nói khả năng có con trai là tương đối lớn. "Lúc này mới có mấy tháng, có thể nhìn ra sao?" "Không sai biệt lắm, chỗ đó lại dài, lại nói con trai và con gái khác nhau, dù là dáng dấp của nó có ngắn đi chăng nữa, nhưng cũng không đến nỗi mắtthường cũng không nhìn thấy chứ?" Minh Thành Hữu vuốt ve bụng Phó Nhiễm, lại bổ sung một câu. "Chỉ là tương lai trở thành đàn ông không thể quá nhỏ, em thấy có đúng không?" Anh thấy Phó Nhiễm bắt đầu cầm chiếc gối lên, vội vàng đè lại bả vai cô. "Con trai của anh ở trong bụng cũng đều nghe thấy "Nghe được thì thôi." Nét mặt Minh Thành Hữu tỏ ra nghiêm túc. "Con trai, đây là ba dạy trước cho con biết về sinh lý, có cơ hội còn phải đem cả giáo dục giới tính ra dạy nữa." Phó Nhiễm đau đầu không dứt, phiền muốn chết. Minh Vanh vô cùng lo lắng chạy vào nhà, Lý Vận Linh sốt ruột đến nỗi cơm cũng chưa ăn, chỉ nhắm mắt nằm trên sô pha. "Mẹ." Bà giật mình, chợp mắt được một lát thì lại gặp ác mộng. "Minh Vanh, thế nào rồi ?" Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện đã là giữa trưa. "Còn thiếu mấy ngàn vạn, ở công ty có thể huy động được bao nhiêu tiền mặtcon đều đem đến, mẹ, thời gian quá gấp căn bản là không thể cùng một lúc huy động được số tiền nhiều như vậy, đối phương đến tột cùng là ai màcó thể ngang nhiên đòi số tiền lớn đến thế? Huống hồ là chuyển khoản qua ngân hàng, con sợ sẽ khiến cho cảnh sát chú ý." "Điều này không cần lo, đối phương tự có biện pháp." Ánh mắt Minh Vanh chợt do dự, xem ra bọn họ không phải là người tầm thường. "Số tiền còn thiếu phải làm sao bây giờ? Thật sự không được, tìm anh cả thôi." Lý Vận Linh nâng lên mi mắt nhìn mắt anh. "Nó, sẽ giúp "Không chắc lắm." Minh Vanh do dự. "Bằng không hay là để con hỏi anh cả trước?" Lý Vận Linh suy nghĩ, sau đó gật đầu. "Ừ." Bà ở Minh gia lo lắng chờ, chưa tới một giờ thì thấy Minh Vanh trở về. "Thế nào?" "Đi công tác." Minh Vanh phiền chán ngồi ở trên sô pha. "Thư ký sống chết không chịu nói đi đâu, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được." Lý Vận Linh nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng. "Nhanh chóng suy nghĩ biện pháp khác thôi." Phó Nhiễm nằm trên ghế trước hồ bơi, Minh Thành Hữu tắm xong, thay quần áosau mới xuống lầu. Cô nhìn hai gã đàn ông cách đó không xa, đột nhiêntầm mắt bị bóng đen bao trùm, ngẩng đầu thấy Minh Thành Hữu, anh xoayngười, khuôn mặt tuấn tú chắn trước mắt Phó Nhiễm. "Để anh kể chuyện cười cho em nghe, nhìn em rầu rĩ không vui." "Không thích nghe." Phó Nhiễm cự tuyệt không chút do dự. "Miệng nói suốt ngày, trong đầu toàn tư tưởng không "Ôi, lời này thật đúng là lưu loát." Minh Thành Hữu dùng khăn mặt lau tóc, nhìn bầu trời. "Có lẽ chúng ta sắp trở về rồi." Không lâu sau, quả nhiên có người tiến vào mang theo bọn họ rời đi. Vẫn là chở đến chỗ ngày hôm qua, Minh Thành Hữu lấy chìa khóa xe sau đó nắm tay Phó Nhiễm. "Về nhà." Lái xe trở lại Minh gia đã là chạng vạng, Lý Vận Linh cùng Minh Vanh lolắng đứng chờ ở ngoài cổng, nhìn thấy ánh đèn xe quen thuộc, trong lòngcuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm. "Thành Hữu, Thành Hữu con không sao chứ?" Lý Vận Linh bước tới, cầm lấy tay Minh Thành Hữu xoay người anh mấy vòng. "Bọn họ có làm khó dễ con không?" "Mẹ, bây giờ không phải con còn nguyên lành đứng đây sao?" "Thằng quỷ nhỏ này!" Lý Vận Linh đưa tay đánh vai anh. "Đi ra ngoài không báo mẹ một tiếng, thuốc cũng không mang, điện thoại thìkhông liên lạc được, bỗng nhiên lại nghe tin bị bắt cóc, thật sự là muốn hại chết mẹ." "Mẹ, đi, nhanh vào nhà thôi." Cơn giận củaLý Vận Linh còn sót lại chưa tan, nhìn Phó Nhiễm đứng bên cạnh, tronglòng lại thêm tích tụ, càng nghĩ chuyện này chỉ sợ cùng cô không thoátkhỏi liên quan. "Còn chưa ăn cơm chiều phải không, ta nói đã kêu Tiêu quản gia chuẩn bị, mau vào đi." Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm. "Đi thôi." "Tiểu Nhiễm, tính tình Thành Hữu là do được chiều mà hư, nó có thói quen tùy hứng, con cũng hồ đồ theo nó sao?" "Mẹ, mẹ yên tâm, con luôn mang thuốc theo cho anh ấy trong túi xách, huống hồ chúng con không dám đi xa." Giọng nói Phó Nhiễm vừa đủ, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, Lý Vận Linhnghe vậy giận tái mặt. Mấy người đi vào phòng khách, Tiêu quản gia liềnđem cơm chiều mang lên bàn. "Thành Hữu, lần này ít nhiều là nhờ Minh Vanh, hai đứa không hổ là con của ta, tình cảm sâu sắc." Minh Thành Hữu hướng Minh Vanh ôm lẫn nhau. "Bọn họ không có làm khó dễ cậu chứ?" "Không có." Minh Thành Hữu ngồi vào chỗ của mình. "Chỉ là bị nhốt ở kho hàng một đêm." Phó Nhiễm đưa mắt nhìn anh, anh đưa đũa cho cô. "Còn không cho ăn cơm, bây giờ vẫn còn đói bụng." "Thật quá đáng!" Lý Vận Linh đau lòng cùng phẫn nộ, đứng dậy không ngừng gắp thức ăn cho Minh Thành Hữu "Cũng không biết đối phương cái ai, nếu không nhìn thấy con số trên tin nhắncủa bọn bắt cóc, ta thực không tin ai dám mở miệng yêu cầu chúng ta mười triệu!" Phó Nhiễm bị nghẹn, khó chịu không biết trốn vào đâu. Mười triệu? "Có lẽ là liên quan đến hắc bang." Minh Vanh phân tích nói. "Bằng không só tiền lớn như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt, vẫn là của chúng ta Minh gia cầm trong tay đi ra ngoài." Minh Thành Hữu gật gật đầu. "Cũng có thể." "Cuối cùng vẫn may mắn, người không có việc gì là tốt rồi." "Cũng không biết tin tức bị truyền ra như thế nào, hôm nay phương tiện truyền thông hầu như là nói chuyện của cậu, thậm chí có chỗ còn nói thẳng làcậu bị bắt cóc, công ty vừa quay vòng tiền mặt nhiều như vậy đi, nếukhông làm rõ chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới MR." Minh Thành Hữu cũng là đói bụng thật, không ngẩng đầu lên nói. "Ngày mai tổ chức họp báo mời ký giả, chuyện này em sẽ ra mặt." Lý Vận Linh múc chén canh cho anh, nhìn về Phó Nhiễm ngồi chỗ đối diện, cũng đưa cho cô một chén. "Đến lúc đó chú ý, đừng nói nói lộ ra." "Dạ." "Trong nhà thật sự là họa vôí." Lý Vận Linh đứng dậy đi ra phòng khách đứng ở trước giá sách, nhìn tới ảnh chụp của Minh Vân Phong ở trên đó. "Mọi chuyện đều là do ông gây nên, ông chết đi lại là xong hết mọi chuyện." Minh Thành Hữu ngẩng đầu, nhìn lại. Minh Vanh cũng nhìn về phía ảnh Minh Vân Phong. "Đã liên lạc với bênh viện, nếu có trái tim thích hợp nhất định sẽ gọi chochúng ta, anh tin là cậu có thể cố gắng được tới lúc đó." Ai cũng biết hy vọng này xa vời biết bao nhiêu. Minh Thành Hữu cũng chỉ có thể chờ. Chờ được đến lúc đó, sẽ có khả năng sống, nếu đợi không được, cũng chỉ có thể chết. Trong lòng Phó Nhiễm đầy bất an, trước mắt còn có một ví dụ rõ ràng, ánh mắt cô không khỏi nhìn lên di ảnh Minh Vân Phong. Ăn cơm chiều xong, Tiêu quản gia đem hoa quả để trên bàn trà. Minh Vanh nói đến chuyện bắt cóc. "Như vậy không được, hiện tại Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đã an toàn, chúng ta cần phải báo cảnh sát." Lý Vận Linh do dự. "Nếu bọn họ lại tìm đến nữa thì sao?" "Cho dù không báo cảnh sát, ai có thể cam đoan không có lần sau? Huống chi lần này không phải số tiền nhỏ." Phó Nhiễm không tiện tham dự nói chen vào, ánh mắt Minh Vanh liếc sang Minh Thành Hữu, ánh mắt sâu thẳm, hắn hỏi. "Thành Hữu, ý của cậu thì sao? Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh nhạt, có vẻ như không nhìn một chút khác thường nào. "Em cũng nghĩ là nên báo cảnh sát, nói cách khác thật tức chết đi được.” Minh Vanh hạ giọng. "Mẹ, vẫn là báo cảnh sát đi." "Không được." Lý Vận Linh nghĩ lại, cho rằng không ổn. "Kinh động đến cảnh sát sẽ làm MR đã khó nay còn khó hơn, huống hồ nếu đốiphương thật sự là hắc bang, nói không chừng chuyện gì đều có thể làmđược, chi bằng chúng ta nên tự mình im lặng." Lý Vận Linh đã nóiđến nước này, Minh Vanh cùng Minh Thành Hữu cũng sẽ không nói gì nữa.Rời khỏi Minh gia, chú Vương đưa Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu về Y Vânthủ phủ. "Tam thiếu, hai ngày này phu nhân lo hai người thật sựcó chuyện đến nỗi chóng mặt, ngay cả cơm cũng chưa ăn được một bữa đànghoàng." Minh Thành Hữu dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, Phó Nhiễm nhìn mi mắt anh khẽ cử động, giọng nói mệt mỏi. "Chú Vương, chúng con đều biết." Hôm sau, Phó Nhiễm nhìn Minh Thành Hữu từ phòng tắm đi ra, khăn tắm quấn hờ, nửa người trên cởi trần. Cô đem quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh, tầm mắt không khỏi nhìn vết sẹo trên ngực. "Hôm nay tổ chức họp báo em đi với anh." "Em đi Phó Nhiễm giúp anh lấy caravat rồi thắt vào cho anh. "Anh đi đâu em phải theo đó." Hai người thay quần áo ra khỏi cửa, lái xe đã đợi từ lâu. Họp báo mời ký giả được tổ chức ngay tại MR, khi Phó Nhiễm cùng Minh ThànhHữu tới thì đã có rất nhiều phóng viên chờ sẵn ở bên trong phòng hộinghị, Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm lên sân khấu. Những chiếcmáy ảnh nhanh chóng giơ lên, phát sáng loang loáng. Phó Nhiễm đối vớitình huống này, có chút lo sợ, Minh Thành Hữu kéo ghế cho cô ngồi bêntrái anh. Các phóng viên cầm micro bắt đầu đặt câu hỏi. "Tam thiếu, có tin tức nói anh bị bắt cóc, xin hỏi có thật không?" Khóe miệng Minh Thành Hữu khẽ nhếch lên cười. " Là giả." "Vậy xin hỏi anh biến mất mấy ngày nay là đi đâu, còn nữa, anh đi cùng Phó tiểu thư?" Minh Thành Hữu đối mặt trường hợp này đã thành thói quen. "Tựa như các bạn nhìn thấy, tôi và Phó Nhiễm ở cùng một chỗ, cho nên tin bắt cóc không có thật, chỉ là tin đồn." "Tam thiếu, anh cứ đưa Phó tiểu thư đi cùng mình như vậy, không sợ Minh phu nhân ở nhà sẽ ghen sao?" Ánh mắt anh nhìn sang, đặt câu hỏi là một nữ phóng viên trẻ, đi làm chưatới hai năm, vừa thấy liền biết là chưa từng có nhiều kinh nghiệm phỏngvấn. "Vậy cô phải hỏi cô ấy có thể tự ăn dấm chua của chính mình hay không?" Minh Thành Hữu nắm chặt tay Phó Nhiễm sau đó để tay hai người lên bàn, tức thì đôi nhẫn cưới thu hút sự chú ý của mọi người. Tin tức này lại cuốn hút hơn cả tin tức anh bị bắt cóc. "Tam thiếu, ngài đã ly hôn ?" Minh Thành Hữu nhìn. "Có muốn nói hay không?" "Tam thiếu, ngài lại kết hôn?" Anh cười lạnh, đem bàn tay nắm chặt tay Phó Nhiễm giơ lên cao . "Nhìn cho rõ, đây là lần kết hôn đầu tiên cũng là duy nhất của tôi." "Vậy hôn lễ lúc trước của ngài cùng Vưu Ứng Nhụy nên giải thích như thế nào?" "Cùng lắm là tôi và cô ta chỉ diễn trò mà thôi, tôi cũng không cho là thật, mấy người địa khái là có thể cười trừ." Minh Thành Hữu đặt bàn tay Phó Nhiễm lên đầu gối của mình, lúc này mới phát hiện là trong lòng bàn tay Phó Nhiễm đầy mồ hôi. Lý Vận Linh ngồi xem tivi, thấy một màn như vậy, sắc mặt ngạc nhiên thay đổi. "Ta nói nó đi làm sáng tỏ chuyện bắt cóc, ai sẽ cho nó làm như vậy chứ? Thật sự là thêm phiền phức." Tiêu quản gia đưa bà ly trà. "Tam thiếu là thật cao hứng." "Tám phần l Lý Vận Linh đem ly trà đặt mạnh trên bàn. "Cùng lắm là nó lại gây thêm chuyện thôi, về phần Phó Nhiễm, tạm thời cho côta đắc ý mấy ngày, giống như Vưu Ứng Nhụy, đến lúc lộ ra giấy đăng kýkết hôn là giả có thể làm cho bọn chúng mất phương hướng." "Tamthiếu, Phó tiểu thư, à không, Minh phu nhân, lúc trước có tin đồn là cóhôn sự cùng Lý gia, xin hỏi lại là chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt Minh Thành Hữu tràn đầy nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú liếc nhìn Phó Nhiễm bên cạnh. "Thiếu chút nữa chúng tôi đã rẽ sang hai ngả khác nhau, hiện tại thật vất vảmới tìm được con đường ấy, muốn bỏ qua những chuyện trước kia, bây giờ,tôi còn có một tin vui, mấy tháng nữa là con của tôi và Phó Nhiễm sẽđược sinh ra, đến lúc đó, mời tất cả mọi người tới ăn tiệc mừng." Lời này nghe vào trong tai, thật vui mừng biết bao. Tiếng chúc mừng nối liền không dứt, cũng không người muốn truy vấn đến cùng. "Như vậy lúc trước nói cha của đứa nhỏ là người khác, đến hôm nay có thể rõ ràng rồi sao?" "Theo lý mà nói, tự nhiên là tự sụp đổ." Minh Thành Hữu dựa người ra phía sau. "Tính thời gian cũng có thể biết, đương nhiên, tôi muốn cùng Phó Nhiễm ở mộtnơi yên tĩnh chờ đợi đứa nhỏ sinh ra, cũng hy vọng sau này mọi ngườikhông tiếp tục quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa." Sau khi buổi họp báo kết thúc, Minh Thành Hữu dẫn Phó Nhiễm ra cửa chính rời đi. "Hôm nay không phải là mở họp báo để làm sáng tỏ chuyện b Bước chân Minh Thành Hữu dừng lại, ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc mai của Phó Nhiễm ra sau tai, trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy dịu dàng. "Cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện, mẹ tính chuyện hai chúng ta không thểcông khai, Phó Nhiễm, về sau em sẽ gặp càng nhiều chuyện khó giải quyết, phải biết tận dụng mọi cơ hội có lợi nhất cho chính mình, biết không?" Cô cảm thấy trong lòng nặng nề, gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]