"Chị."
Vưu Dữu cẩn thận lên tiếng, ánh mắt cô nhìn về phía Minh Thành Hữu.
"Anh rể."
Lý Tắc Cần không kiềm chế được.
"Ai cho con đưa cô ta đến đây, Sâm Tử, con có ý gì?"
"Hôm nay không phải ngày tốt của anh họ sao?"
Lý Sâm kéo ghế ra, ý bảo Vưu Dữu ngồi.
"Con cũng có chuyện muốn nói."
Vưu Dữu không rõ chuyện gì, cho nên không dám ngồi, mà là lướt qua Lý Sâm đi tới hướng Phó Nhiễm, nói nhỏ.
"Anh ấy nói chị cùng anh rể làm tiệc rượu cũng không mời người khác, chỉ làbữa cơm bình thường, em mới đi, em không nghĩ tới mọi người đều ở đây."
"Không có gì đâu."
Phó Nhiễm giữ chặt tay cô.
"Ngồi bên cạnh chị đi."
Lý Sâm đi đến bên Phó Nhiễm, ánh mắt tràn đầy hàm ý nhìn cô.
“Không nghĩ tới, cuối cùng người ở bên anh ấy lại là chị."
"Sâm TửMinh Thành Hữu thấy bầu không khí không thích hợp.
"Ngồi xuống đi, chỉ chờ có mỗi mình cậu."
Lý Sâm nặng nề để tay xuống mặt bàn.
"Vưu Dữu, em theo anh lại đây, anh còn chưa nói xong."
Sắc mặt Lý Tắc Cần u ám.
"Mày muốn nói cái gì?"
"Ba, không phải ba luôn thúc giục con phải đi gặp thiên kim của nhà này nhàkia sao? Hiện tại không cần lo nữa, con đã tìm được đối tượng muốn kếthôn."
Lý Sâm đưa mắt nhìn vợ chồng Lý gia, Lý Vận Linh ngồi bên cạnh có phản ứng đầu tiên.
"Sâm Tử, đừng hồ đồ!"
"Bác, con nói thật."
Lý Vận Linh tức giận, đây là hai đứa nhỏ bà xem như bảo bối đặt ở lòng bàn tay hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279460/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.