Phó Nhiễm đứng ở một góc, mãi lâu sau cũng không nhúc nhích, cửa chính củaphòng giải phẫu vẫn không thấy động tĩnh. Cô lặng lẽ trở về bên trongphòng bệnh của mình, cầm di động lên.
Việc đã đến nước này, Minh Thành Hữu có thể thoát khỏi cửa ải này hay không, còn không biết được bao nhiêu phần trăm?
Có vài bí mật đã đến thời điểm công khai.
Cuộc gọi liền thông qua đi, chỉ hai tiếng tút tút liền được trả lời.
"Alo! "
Giọng nói nhẹ nhàng của Minh Tranh từ đầu kia truyền đến.
"Tiểu Nhiễm, có chuyện gì sao?"
Phó Nhiễm có nhiều lời muốn nói đến khóe miệng nhưng không biết nên mởmiệng như thế nào. Cô khó mở miệng, càng không nói thì không được.
"Ca ca, anh có ở nhà không?"
"Ừ, Sao vậy?"
Phó Nhiễm nhịn ở cổ họng liền thấy nghẹn ngào.
"Bác gái cũng ở đó sao?"
"Tiểu Nhiễm, giọng nói của em có gì đó là lạ. X
Thần sắc Minh Tranh căng thẳng, văn kiện trong tay ném ra ngoài.
"Anh cùng bác gái mau tới bệnh viện, ở điện thoại em nói không được rõ ràng lắm. Hai người mau mau đến phòng cấp cứu đi."
Phó Nhiễm nói tên bệnh viện, không để ý Minh Tranh ở bên kia vô cùng lo lắng vội vàng cúp điện thoại.
Một lần nữa cô lại đứng đúng ở vị trí ban đầu.
Chờ đợi quả là mệt nhọc và đau khổ, Minh Vanh cùng Vưu Ứng Nhuỵ canh giữ bên ngoài cửa phòng cấp cứu cũng không nhúc nhích.
Quả nhiên Minh Tranh đưa Triệu Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that-2/2638533/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.