Hai năm trước.
Rằm tháng Giêng, đối với người Trung Quốc mà nói là một ngày rất tốt lành.
Từ sáng sớm Lý Vận Linh đã nhận được điện thoại Minh Thành Hữu nói ở côngty nhiều chuyện, sẽ không trở về. Bà hướng về phía Tiêu quản gia oántrách mấy câu, cũng không còn biện pháp nào khác.
Ở nước ngoài, trên tầng cao nhất của một bệnh viện.
Lo lắng chờ đợi ở bên ngoài đến 6 tiếng đồng hồ làm Vưu Ứng Nhụy gần nhưsụp đổ, cô một thân một mình, trên hành lang không còn bóng dáng một ai
Sau khi Minh Thành Hữu được phẫu thuật xong được đưa vào phòng bệnh, đợi thuốc tê hết tác dụng, lúc tỉnh lại đã là đêm khuya.
Bàn tay chạm vào ở bên đầu giường, chợt Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng.
"Thành Hữu, Thành Hữu?"
Minh Thành Hữu trợn tròn mắt, không có phản ứng, Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức tay chân luống cuống, cô đưa tay vươn đến trước mắt Minh Thành Hữu.
"Anh đừng làm em sợ, Thành Hữu, anh trả lời em một tiếng."
Minh Thành Hữu nhìn chăm chú về phía trần nhà, suy nghĩ lại rõ ràng đến bấtngờ, đèn lớn bên trong phòng bệnh đã tắt, có chiếc đèn trên tường chỗđầu giường chỉ chiếu được một phần, trước khi làm giải phẫu, bác sĩtrưởng đã nói để cho hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Khi thuốc têngấm dần vào cơ thể, trong nháy mắt, lúc đó hắn thật sự đã nghĩ thôngsuốt, dù sao, dù là phẫu thuật có thành công hay không cũng sẽ không cảm thấy có nhiều đau khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that-2/2638531/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.