Đại khái là do cô bị tủi thân cho nên nửa ngày sau đó, Úc Thanh cũng không có đi tìm cô nữa, ngay cả Irene cũng không có xuất hiện trước mặt cô. 
Bởi vì được cấp trên chăm sóc đặc biệt cho nên trong văn phòng không có đồng nghiệp nào dám tới gây sự với cô, Ngụy Triêm Y cũng mừng rỡ nhẹ nhàng. 
Lúc tan tầm, Triệu Diệu đột nhiên đứng trước bàn làm việc của cô, hắn trời sinh đã to lớn, làn da ngăm đen, lúc không nói lời nào thì có chút hung dữ, vừa mở miệng thì liền có một loại khí thế mạnh mẽ đáng sợ: “Cô Ngụy, Úc tiên sinh bảo tôi đưa cô về.” 
Ngụy Triêm Y: “Vậy anh ấy thì sao?” 
“Úc tiên sinh có rất nhiều tài xế.” 
Bởi vì là vệ sĩ của Úc Thanh cho nên Triệu Diệu thường xuyên phải đi cùng anh, vì thế nhiệm vụ làm tài xế cũng là do hắn làm. Ngụy Triêm Y nghĩ, anh còn thuê cả vệ sĩ cơ mà, hóng gió còn có thể ho khù khụ, sợ là thân thể cũng không tốt đẹp gì. 
“Vì sao lại muốn đưa tôi về?” 
Triệu Diệu mắt nhìn thẳng, nói: “Là do Úc tiên sinh dặn dò.” 
Ngụy Triêm Y đương nhiên là từ chối, nhưng Triệu Diệu lại cứ đứng đó không chịu đi, đám đồng nghiệp cũng bắt đầu nhìn chằm chằm tới. 
Cô vốn định đi hỏi Úc Thanh, nhưng Irene lại nói với cô, Úc Thanh đang họp. 
Irene cười nói: “Úc tổng thương cô, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, đàn ông ấy à, thích nhất là mèo nhỏ biết nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-vo-ngoan/3398147/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.