Lăng Vân Ninh ném Nhược Ý cho Lạc Trí Trân không hề có thái độ áy náy vì mình gây thêm phiền phức cho sư đệ, không những vậy mà y còn vui vẻ đi luyện kiếm. Trong tông môn hiện giờ không ai là không biết đại sư huynh là một kiếm si, chỉ cần có người tìm y đàm luận kiếm pháp thì y sẽ dành chút thời gian chỉ người đấy tu luyện.
Các nữ tu của tông môn tranh nhau chạy đến viện của Lăng Vân Ninh muốn mượn cớ đàm luận kiếm pháp để được đến gần y, trước giờ y luôn xa cách các đệ tử tông môn nên các nàng chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Bây giờ y muốn tìm người cùng luận bàn, không phân biệt nam nữ già trẻ, cứ đến viện tìm thì y sẽ tiếp đón.
" A Ninh, huynh làm vậy là có ý gì? Huynh chơi chán ta rồi nên muốn tìm niềm vui mới có phải không? Ta đau lòng quá!" Mị Nguyệt Tu cầm khăn tay màu hồng phấn chấm chấm ở góc mắt, nơi đấy vốn không hề tồn tại thứ gọi là nước mắt.
Tiết Lẫm Đồng cau mày nhìn điệu bộ của Mị Nguyệt Tu, hắn mấp máy môi định nói gì đấy thì bị Lạc Trí Trân nhanh tay bịt miệng hắn lại. Trong năm sư huynh đệ bọn họ, có ai mà không sợ hãi tài năng mắng chửi quỷ khóc thần sầu của lão tam chứ, đến cả Vân Tiêu còn chẳng chịu được nữa là.
Tiết Lẫm Đồng trừng trừng nhìn Lạc Trí Trân, hắn cố gắng kéo bàn tay đang ngăn mình nói chuyện ra. Đang định đập một cái vào bàn tay không yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-thu-han-cua-nam-chinh-khong-de-kiem/1725880/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.