Giá Trị Của Thanh Xuân
Ba chấm
Trên con đường dài thẳng tắp là sự nhộn nhịp của thành phố ban đêm, những ánh đèn đường thẳng tắp cùng với dòng người náo nhiệt. Đi cùng với cô ấy tôi bèn bắt chuyện
- Hôm nay trời lạnh thật nhỉ Trương Tuệ Anh?
- Ừm, khá lạnh! Bằng giọng điệu hững hờ có chút nhạt nhẽo, cô ấy trả lời.
- Ừm, đúng vậy! Tôi cùng chẳng dám nói thêm gì vào lúc này khi mà cô ấy trả lời như vậy.
- Anh làm gì mà lúc nãy thấy thê thảm vậy? À không, rũ rượi hoặc ủ rũ mới đúng? Tuệ Anh hỏi.
- Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy những cảm giác rất kì lạ mà thôi, nhưng bây giờ hết rồi! Niên Vũ trả lời.
- Những cảm giác kì lạ? Nghe anh nói tôi mới thấy lạ. Bằng giọng điệu băng khoăn, bàng hoàng Tuệ Anh nói.
Hai người đang đi trên phố đêm, dữa dòng người tấp nập và những ánh đèn, tiếng động khiến con phố trở nên nhộn nhịp, kẻ vừa nói vừa cười, kẻ tràn ngập trong niềm hạnh phúc, vui sướng, tình yêu, ấy thế mà lẫn lộn trong dòng người đó, lại có những trái tim cô đơn đến nhường nào mà không ai hay biết,…
- Này Tuệ Anh, cô có bao giờ cảm thấy những cảm giác “kì lạ” mà tôi nói chưa? Niên Vũ hỏi.
- Những cảm giác đó như thế nào? Nó có khó chịu không? Nó vui vẻ hay nó hỗn độn? Tuệ Anh trả lời.
- Tôi cũng không biết phải giải thích cho cô nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455416/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.