Lý Minh Châu bị ốm quá đột ngột, đến sáng mà cô vẫn không khá hơn.
Lục Dao trông cô cả đêm.
Buổi sáng cô có tỉnh lại một lát, Lục Dao bê chén cháo hoa, đút từng muỗng nhỏ cho cô.
Lý Minh Châu bị ốm nhưng nhất quyết không chịu tới bệnh viện.
Cô vô cùng ngoan cố, Lục Dao khuyên mãi không được đành phải đi mua thuốc cho cô.
Lý Minh Châu hôn mê hai ba ngày, nằm ngủ miên man trong khách sạn. Bốn ngày sau, khi hết cảm, cô như biến thành một người khác.
Mấy hôm nay Lục Dao không ngủ được, quầng thâm dưới mắt đen thui khiến người ta thấy mà xót.
Cậu kéo cái ghế sô pha trong phòng tới cạnh giường, co đôi chân dài ngồi trên đấy như con cún con cầu xin người ta chăm sóc, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu không nhúc nhích.
Cô hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Lục Dao thấy cô tỉnh, lập tức đỡ lấy vai cô, “Muốn uống nước không?”
“Không khát.”
“Lúc nãy em cứ kêu khát mãi.”
“Giờ hết khát rồi.” Lý Minh Châu dựa sát vào ngực Lục Dao khiến cậu giật nảy mình.
Cử chỉ này cho thấy cô thật sự ỷ lại vào cậu, với tính tình trước kia của Lý Minh Châu thì cô không đời nào làm như thế.
Lòng Lục Dao nhũn ra, cậu nghĩ: Con người ta lúc bệnh tật đều yếu đuối.
Mái tóc mềm mại của Lý Minh Châu xõa xuống tay cậu.
Tên trai thẳng Lục Dao cũng mắc căn bệnh chung của đám trai thẳng: Chết mê con gái mặc đầm trắng để tóc dài. Hồi thiếu niên, cậu cũng từng mơ mộng vẩn vơ về người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796770/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.