Lục Dao cao hơn Lý Minh Châu một cái đầu, giờ nằm ăn vạ trên người Lý Minh Châu rất giống một con rối lớn.
Lý Minh Châu chỉ để cậu dựa hơn mười giây, lòng cứng rắn lại, mở miệng nói, “Còn muốn dựa bao lâu nữa, buông ra.”
Lục Dao coi như không nghe thấy, vùi đầu vào cổ cô cạ hai cái.
Lý Minh Châu lạnh lùng nói, “Cút ra.”
Lục Dao chưa từ bỏ ý định, Lý Minh Châu cười gằn một tiếng, gập đầu gối lại, Lục Dao không kịp đề phòng bị thụi cho một cú đau đến gập người.
“Đệt………. mợ…………” Cậu hít hà một hơi.
“Tỉnh chưa?” Lý Minh Châu nói.
Lục Dao gào lên, “Cho tôi dựa một tí thì chết à!”
“Dựa một tí không chết, dựa lâu sẽ chết.” Lý Minh Châu lạnh như băng nói, “Nhìn cậu bây giờ có vẻ không còn gì đáng lo.”
Lục Dao vội đuổi theo, “Này đừng đừng đừng, có mà.”
Cậu nhanh trí, ôm bụng rên rỉ, “Tôi đau dạ dày……….”
Lý Minh Châu cười khẩy, cố ý chỉ vào ngực cậu nói, “Dạ dày nằm ở đây, cậu đau dạ dày thì ôm bụng làm gì.”
Lục Dao thấy tình thế không đúng, mau chóng ôm ngực chỗ Lý Minh Châu vừa chỉ, “Sai rồi sai rồi, tôi đau ở đây.”
Lý Minh Châu cười vang một tiếng, quay đầu đi mất.
Lục Dao buồn bực: Sao đau đúng chỗ rồi mà vẫn đi vậy?
Chân cậu lêu khêu, Lý Minh Châu đi được hai bước thì cậu đi một bước đã đuổi kịp, “Này, tôi đau thật mà!”
“Tôi thấy cái chân chó của cậu cũng đang đau thì phải.” Lý Minh Châu mở miệng.
Lục Dao vặn chai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/156572/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.