Lục Dao đạt quán quân giải một trăm mét nam dễ như ăn cháo.
Cậu chạy xong liền lơ đẹp mấy chị gái đưa nước khoáng khăn lông cho cậu, cứ thế đi thẳng tới chỗ Lý Minh Châu đang ngồi.
May mà Lý Minh Châu thoạt trông là một nam sinh, nếu là nữ sinh thì chắc đã bị ánh mắt của mấy cô gái kia bắn thủng lỗ chỗ.
Lục Dao vừa ngồi xuống đã bán than, “Mệt chết tôi mất!”
Lý Minh Châu coi như không nghe thấy.
Lục Dao đợi một lát, vốn nhắm mắt đợi Lý Minh Châu dỗ dành mấy câu mà chờ mãi không thấy gì liền mở hé một mắt ra liếc Lý Minh Châu, giọng lớn hơn, “Mệt….. chết tôi mất!”
Mặt Lý Minh Châu vẫn tỉnh bơ, mắt điếc tai ngơ.
Lục Dao liền ngồi ngay ngắn lại, không nằm ườn ra ghế nữa, hai tay để lên miệng làm loa ghé sát tới lỗ tai Lý Minh Châu, “Tôi nói…… tôi mệt…….”
Lý Minh Châu đột nhiên bóp chặt quai hàm cậu, miệng Lục Dao bị cô bóp đến méo xệch.
Cái thằng nhóc hư đốn này sao lại bảnh tỏn, môi đỏ răng trắng thế cơ chứ.
Lúc này cậu đang bĩu môi, nhìn Lý Minh Châu đầy vẻ vô tội.
Lý Minh Châu nói, “Tôi nghe thấy rồi.”
“Tôi kêu đến ba lần cậu mới nghe.” Lục Dao nói.
“Ờ rồi sao, cậu mệt chết thì liên quan gì tới tôi.” Lý Minh Châu lạnh lùng nói một câu.
“Sao cậu lại máu lạnh vô tình như thế!” Lục Dao kêu lên.
“Người với chó thì có tình gì mà vô.” Lý Minh Châu thờ ơ nói.
“Cậu nói ai là chó!” Lục Dao liếc cô.
“Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/156571/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.