Một đoạn đường này, Ôn Noãn nhận ra, Lục Tự Dương vừa chăm sóc vừa chiếu cố anh trai, không chỉ cho cô đi nhờ xe, còn mời cô ăn sáng, đúng kiểu anh em tốt mẫu mực.
Xe đạp chạy qua vạch giảm tốc trên đường nên xóc nảy, Ôn Noãn theo bản năng vịn eo Lục Tự Dương.
Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, hình như người Lục Tự Dương… mẫn cảm run lên.
Trở lại đoạn đường bằng phẳng, Ôn Noãn liền buông cậu ra.
Nhưng tên này lại cố ý đánh một vòng chữ S, khiến cô phải giữ lấy eo cậu lần thứ hai.
Con gái rất nhạy, Ôn Noãn sau đó liền lập tức rụt tay về, cảm giác quái lạ.
Lục Tự Dương này cùng anh cô, có thật chỉ đơn thuần là tình anh em chủ nghĩa xã hội… không vậy?
Lục Tự Dương quay đầu lại nhìn cô cười cười rồi đùa cợt mấy câu, Ôn Noãn lại nghĩ có lẽ chính mình đã nghĩ nhiều rồi.
Gần đây trong đầu cô toàn nghĩ ra mấy cái ý tưởng kỳ quái.
Bên đường, Ôn Noãn bắt gặp Phương Triết Hàn ngây ngốc, đeo cặp sách trên vai, trong miệng nhai xíu mại, đi từng bước tới cổng trường.
Cô nhảy xuống xe, nói với Lục Tự Dương: “Không cần đưa tôi tới cổng trường đâu.”
“Kít” một tiếng, Lục Tự Dương đạp phanh, quay đầu nhìn cô: “Vậy nhớ tự lo cho mình đấy, có việc thì nhắn tin cho tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Ôn Noãn khập khiễng đến bên chỗ Phương Triết Hàn, khuỷu tay trực tiếp gác lên bả vai cậu ta: “Lão đệ, đỡ anh đây một chút.”
Phương Triết Hàn nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/229480/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.