Ôn Noãn khi ngủ đặc biệt không an phận, chốc lát đã đem khuỷu tay đáp lên mặt Giang Trác, một lúc liền chen chân móc vào eo cậu, đánh thức Giang Trác không ít lần, đẩy cũng không ra. 
Sáng hôm sau, cậu tỉnh giấc, phát hiện cả thân hình “Ôn Hàn” đều muốn bò trên người cậu. 
Giang Trác theo bản năng muốn đá văng tên gia hỏa này 
Nhưng mà… rốt cuộc lại không làm vậy. 
Ánh mắt cậu dời xuống, nhìn gương mặt nhu hòa yên tĩnh của “cậu” đang ngủ say, đuôi mắt nhướng lên, lông mi vừa dài vừa dày, chiếc mũi nhỏ và đôi môi hồng nhuận. 
Ngũ quan thế này nếu là con trai thì thật dịu dàng, con gái thì hiện ra mấy phần khí phách, phảng phất nét đẹp của hoa tuyết và ánh trăng. 
Lại chếch xuống chút nữa, dáng người yểu điệu lả lướt, eo thì nhỏ, chân cũng rất dài. 
Giang Trác hơi nhíu mày, trong đầu lại không thể khống chế ý niệm nguy hiểm kia--- nếu ‘cậu’ là con gái… 
Có lẽ đồng hồ sinh học của một học sinh điển hình đã phát huy tác dụng, Ôn Noãn chậm rãi mở mắt, hai người ma xui quỷ khiến nhìn nhau vài giây. 
Một tiếng “A” thất thanh vang lên, Ôn Noãn vùng ra khỏi người cậu, nắm chăn che lại thân mình, ánh mắt lộ vẻ phòng bị rõ ràng. 
Giang Trác có chút cạn lời---- 
“Như thế nào, sợ tôi?” 
“Đều… đều là con trai, tôi sợ cái gì.” Ôn Noãn ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Vậy mà sợ gì, haha.” 
Nói xong lời này, Ôn Noãn chột dạ mà nhìn về hướng khác. 
“Có đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/229479/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.